Người bắn tỉa
thứ 3 ( nhan đề tôi tự đặt).
Chiến tranh,
đôi khi ko hẳn là giết người, để tồn tại, đôi khi anh phải Không giết người
hehe. đây là 1 anh bắn tỉa bộ đội cụ Hồ đã khôn khéo thỏa hiệp để tồn tại, anh
quyết ko chịu chung số phận với 2 anh bắn tỉa đồng đội tiền nhiệm.
Và anh đã tồn
tại qua trận Khe Sanh máu lửa.
Đây là đoạn
hồi ký của 1 lính Mĩ trong trận Khe Sanh lừng danh, qua bài “Under Siege – The
Battle of Khe Sanh” của đại Úy William Dabney do Trà Bồng dịch. Bài được trích
từ cuốn The U.S. Marines in Action của Villard Books New York phát hành năm
1986.
Trích đoạn:
Người bắn tỉa
núp rất kỹ trên sườn đồi um tùm bên kia, khoảng 200 mét về phía bắc nơi chúng
tôi đóng quân, là đồi Nam 881 (881S). Anh ta đã nằm ở vị trí thuận lợi đó suốt
một tuần qua. Thỉnh thoảng anh ta mới bắn, thường là khi trời nhiều mây và sườn
núi không có sương mù bao phủ. Khi anh ta bắn thì chúng tôi chỉ có từ chết tới
bị thương.
Chỉ cần khoảng
20 phát anh ta đã gây tử thương cho 2 binh sĩ thủy quân lục chiến (TQLC) và làm
bị thương năm sáu mạng.
Anh ta tỏ ra
vô cùng kiên nhẫn, luôn luôn đợi lúc các pháo thủ phải ra khỏi giao thông hào để
bắn đại bác yểm trợ quân bạn, hoặc khiêng băng ca ra các trực thăng tải thương.
Lúc ấy chúng tôi là những mục tiêu rất ngon lành của anh ta.
Một đặc tính
nữa của anh ta là rất thận trọng.
Một ngày
quang đãng chúng tôi đã gọi phi cơ dội bom xăng xuống toàn bộ khu vực anh ta
đang núp. Nhưng hôm sau, khi trời có mây bao phủ anh ta lại “cắc bùm”, và vẫn cực
kỳ chính xác.
Anh ta biết
rõ khi có mây mù phi cơ không dám oanh tạc một mục tiêu gần chúng tôi như vậy.
Nhưng rồi
cũng có lúc anh sơ xuất. Toán quan sát vẫn luôn dí mắt vào các ống viễn vọng
kính cực mạnh hướng về phía anh ta, một hôm chợt thấy một lùm cây lay động.
Hôm đó lại
là một buổi chiều đứng gió!
Biết chắc
súng nhỏ không làm gì được vì anh ta núp trong hầm đào sâu vào núi, nên phải
dùng súng lớn. Chúng tôi bắn cầm chừng để xác định vị trí, và để anh rút vào hầm,
đồng thời cho khiêng khẩu đại bác không giật chống xe tăng qua.
Vì cả đồi chỉ
có hai khẩu nên phải đặt ở vị trí mà xe tăng của địch có thể tiến vào phía bên
kia. Một quả đạn có sức công phá mạnh đã biến căn hầm của anh thành một hố sâu
trong đó có đất đá lẫn với xác của anh ta.
Đồi đối diện
khá xa, rừng lại rậm. Quân Bắc Việt di chuyển thoải mái vào ban đêm và trong
sương mù, mà chúng tôi thì lại không đủ quân để kiểm soát bên đó. Cho nên chẳng
bao lâu đã có một người bắn tỉa khác thay thế.
Trong suốt
10 ngày sau đó anh chàng thứ hai này đã gây cho chúng tôi một tử thương và nhiều
người khác bị thương. Nhưng rồi chúng tôi cũng xác định được vị trí của anh ta.
Thế là lại
phải khiêng khẩu không giật 106 ly qua, lại một quả đạn lọt vào hầm để biến nó
thành mồ chôn xác người bắn tỉa.
Chỉ hai ngày
sau chuyện bắn tỉa lại tái diễn. Mấy tay pháo binh và cứu thương là những người
căng thẳng nhất. Chỉ cần xớ rớ vài giây đồng hồ bên ngoài hầm trú ẩn là lại
nghe tiếng cắc bùm khô khan của anh ta.
Tệ nhất là
những chuyến bay tải thương. Khiêng băng ca đã nặng nhưng nghe tiếng súng là
phe ta phải quẳng các thương binh xuống để tìm chỗ núp.
May thay mấy
ngày sau chúng tôi cũng xác định được vị trí của anh ta. Thế là phải vật vã vác
khẩu 106 không giật qua phía bên này.
Ðang khi điều
chỉnh để xác định mục tiêu thì một anh binh nhì nêu lên một nhận xét không giống
ai. Anh ta cho rằng suốt một tuần nay tay xạ thủ mới này vẫn bắn đều như tay
trước, nhưng chưa hề trúng một ai nên cứ để yên cho hắn sống. Nếu chúng ta loại
tay này quân Bắc Việt sẽ có ngay một người khác vào thay, gặp tay bắn giỏi thì
khốn cả lũ.
Thật có lý!
Thế là khẩu 106 không giật được đưa về vị trí cũ.
Thỉnh thoảng
có quân nhân còn phá phách bằng cách vẫy lá cờ đỏ khi nghe tiếng cắc bùm của
anh ta. Đó là hiệu kỳ khai hoả trong xạ trường. Nhưng rồi chúng tôi nhận thấy
hình như tay này cố ý bắn trật, chứ không phải hắn bắn dở. Không chừng anh ta
biết số phận của các tay xạ thủ trước nên cố ý không gây thương vong cho chúng
tôi.
Ðàng nào thì
cấp chỉ huy của anh ta cũng không có cách nào kiểm chứng được kết quả.
Chẳng biết
thực hư thế nào, nhưng đó là cách suy diễn của chúng tôi. Vì thế, để hỗ trợ cho
anh ta chúng tôi ngưng trêu chọc và có khi còn giả bộ trúng đạn. Anh ta tiếp tục
ở đó, vẫn bắn đều đặn và vẫn không gây thương vong nào trong suốt thời gian hai
tháng còn lại của cuộc vây hãm….
(ảnh ăn cắp : trân khe Sanh )
Ôi cực đỉnh, dcm. Tuyệt cú mèo. Giết nhau thì được cái gì.
ReplyDeleteThank Pín thông não. Mượn về nhà phát
ReplyDelete