Có dạo, tôi
là lái xe lìu tìu, tiền không rất xông xênh, tôi hay la cà quán bia hơi quen ở
tăng bạt hổ, giờ ở đó là quán Nhật gì đó có hàng đĩa xanh đỏ chạy lừ lừ..
1 hôm đang
bú la-đà thì có anh bạn quen mời sang uống cùng, anh ngồi với vài bạn là tiến
sĩ, gì chứ giáo sư tiến sĩ là tôi rất nể, kẻ hèn này, như các bạn đã biết, chả
học hành cái đéo gì.
Có 1 anh nói
nhiều là chuyên gia về động vật học, anh bảo tôi há mồm vẩu, rồi phán tôi có cụ
tổ là loại vượn người ốt triền lô ti phe phe gì đó tên tây tôi quên, túm đc con
nhện ở gậm bàn, anh đọc luôn 3 loại tên bằng tiếng la tinh, khiến tôi hết sức
khâm phục.
Hứng chí,
các anh gọi 1 nồi lẩu cá chép, quán bia nào cũng có dăm ông chép tróc vẩy bơi lừ
lừ trong cái bể và luôn có xu hướng ngửa mẹ bụng ra lãn công.
Chúng tôi chọn
1 con làm lẩu, nhà hàng đánh vẩy mổ bụng cắt khúc, bày lên 1 cái đĩa to dưới đệm
rau mùi tầu húng chó, bê thêm cái bếp ga với cái nồi, hết nước lẩu gọi thêm, thế
là xong nồi lẩu.
Nhẽ ra mọi
việc vui vẻ thì đéo sao, nhưng trong khi chờ nước lẩu sôi, tiến sĩ động vật học
kia nghi nhà bếp ăn bớt, thế là anh xếp các khúc cá lại.
Quả nhiên,
con chép hơn ngắn hơi bình thường, mặc dù tôi hết sức khuyên can rằng Con Chép
này sống ở giếng, đương nhiên ngắn hơn ở ao, nhưng anh tiến sĩ đéo tin tôi.
Có vẻ như
con chép đã bị bớt 1 khúc mỏng, anh lôi thằng bếp lên, anh bếp nhận sai, anh để
quên đâu 1 khúc, cuống quít xin lỗi, anh lục khúc cá quên, ghép vào, thành con
chép hoàn chỉnh.
Tiến sĩ chửi
thàng bếp vài câu, chửi khiến mại con chạy bàn vài câu..
Tôi tuy vô học
nhưng rất tinh tế, thàng bếp con bàn mồm xin lỗi, nhưng mắt đảo điên bất - phục.
Tôi viện cớ
đang uống thuốc Nam kiêng tanh, tôi bú bia với lạc rang đậu phụ. tôi đã đc dạy
từ bé là đéo ăn đồ của thàng bếp đang cáu giận.
Nước lẩu cạn
dần, tiến sĩ hét thêm nước lẩu..
Ở VN, nước lẩu
miễn phí, muốn nhiu cũng đc, đó là nước xương hầm, những nơi lẩu càng rẻ thì nước
càng kém chất.
Tiến sĩ húp
nước lẩu, chắt miệng chét chét khen đậm đà, chế vào nồi lẩu sôi lục bục, anh
chém thêm về tên la tinh mấy loại rau, cơ mà tôi quên mẹ mất.
Cả bọn chén
chú chén anh chuyện ko kể nữa. tôi cứ lạc đậu phụ tôi chơi.
Sau tôi chơi
thân với anh bếp, anh đã bỏ quán bia, tự lập 1 quán mới, phát tài rất, tôi đợt
rồi ra quán anh ngồi, nhắc lại chuyện xưa, anh kể lại: Quả nhiên thấy con chép
ngon anh bớt lại khúc mỏng để ăn trưa, bị chửi anh tức lắm.
Anh và thằng
phụ bếp khạc khoảng chục bãi đờm vào chỗ nước lẩu thêm đó, 1 cục xanh đặc quá,
anh quấy mãi đéo tan, phải vớt ra. Con chạy bàn có khiến mại cục nào ko thì anh
đéo biết.
Tôi biết
ngay mà
Bọn tiến sĩ kia ơi, trường đại học không dạy các
bạn những đòn bẩn của bần nông đâu.