Sunday 29 September 2013

búp phê lừa

 Hồi đó tôi oánh giải vô địc quốc gia teawondo, giải vô địch các câu lạc bộ mạnh toàn quốc, tôi oánh đồng đội nam, tức 3 thằng đánh với 3 thàng, bên nào thắng 2 là đc, tôi tuy oánh thua nhưng 2 anh đệ oánh thắng, đc huy chương đồng, cái huy chương tôi xiếc liếc mẹ xuống ao luôn, vì oánh thua, giá như giữ lại thì giờ có cái khoe khoang dcm đen hehe.


 Có nhiều đoàn khắp nơi trên xứ xở hình rươi về dự, tuy thi đấu cứ nhằm mõm nhau mà sút, nhưng oánh xong thì tình thương mến thương, có tiệc búp phê chia tay, đoàn nào thua trận về sớm thì tất nhiên nhịn.
 Chúng tôi tất nhiên đá trận bia mới đến, hồi thi đấu thì trước khi oánh chúng tôi tất nhiên bia cũng hehe, tôi suýt bị đuổi mẹ ra do thàng đối thủ ngửi thấy mùi bia sì đểu, nhưng trọng tài lờ mẹ đi hehe, có thí bia vào mới bù lại đc chỗ mồ hôi đã mất, đéo ai uống nước nhạt mồm.



 


 Tóm lại chúng tôi đá trận bia trước khi vào búp phê, đéo ăn gì vì để bụng còn đá búp phê kẻo phí hehe, an ủn nhau rằng thôi dcm huy chương đồng là tốt rồi dcm, có đoàn còn chả đc con cặc gì kia kìa hehe
  Giải đó tôi oánh như 1 con mãnh thú cơ mà đéo ăn thua, địt mẹ mấy thằng đối thủ quá rắn mặt, tuy nhiên tôi có cú quai người 180 độ rồi chẻ dọc từ trên xuống, tuy đéo trúng mặt anh đối thủ nhưng đập trúng phần giáp ngực, phát ra tiếng động khá khủng dcm, khiến bà con đc mở rộng tầm mắt dcm.
 Tóm lại đá trận bia rồi vào ăn búp phê, bọn tuyển Hà nội là chủ nhà, xếp hàng 1 dãy vỗ tay nghênh đón, tôi ở hanoi nhưng oánh thuê cho tỉnh Hà tây hehe, chúng tôi nhẵn mặt nhau rồi. Mỗi đoàn có chục anh hoặc hơn, ví như đoàn Sài gòn hay Quân khu 7 thì dcm dễ đến năm chục thằng, tôi cũng tăm tia mấy cô gái nói giọng miền nam dễ thương cơ mà chưa có cớ tán hehe.
 Búp phê, nghĩa là có 1 cái đĩa, khách sẽ cầm cái đĩa, nhẹ nhàng đi quanh bàn tiệc, chọn món mình ưng, rồi cắn nhẹ nhàng, có thể tay kia cầm li vang, đi gặp các bạn bè đối thủ, trò chiện giao liu, nếu  đánh rắm chỗ này thì lập tức chuồn mẹ đi chỗ khác trước khi mùi xú uế lan tỏa dcm. tôi tính sẽ cầm li sang đoàn Sài gòn tán vài câu hehe.

 Tóm lại chúng tôi chọn 1 chỗ, tôi nhớ có 1 bàn tiệc rất to, có 1 cái tháp bánh rất to, hay là thịt thà hay cái đéo gì tôi đéo biết, trang trí hoa rất đẹp, có 1 quả dứa cắt tỉa khá đẹp trên đỉnh tháp, và vô số các đĩa đựng thịt, hay cá, hay cái đéo gì đó, công phu như vậy tôi rất trầm trồ.

 Cơ mà chưa ăn ngay, có 1 loại mấy anh cẩu hói bụng hơi phệ và rất phệ chức danh gì tôi biết đéo đâu, nhưng chắc chắn là quan chức thể thao, địt mẹ các quan đọc diễn văn khai mạc, giới thiệu anh nọ anh kia, đánh giá cái nọ cái kia, lũ vận đông viên đông phết, chúng nó, cũng như tôi, liếc cái bàn tiệc. đông đầu người quá dcm tôi chỉ nhìn thấy quả dứa trên đỉnh tháp.
 Thế rồi khá lâu, 1 anh quan hói trịnh trọng tuyên bố, tiệc búp phê bắt đầu, mời tất cả cứ tự nhiên...

 Cứ tự nhiên hehe, tất nhiên là thế địt mẹ tôi thương mấy thằng quan hói quá đi.

 Rào 1 phát, địt mẹ nhanh như điện, mà gì chứ Teawondo chân nhanh nhất mẹ trong tất cả các môn võ luôn, chúng nó, lũ vận động viên đẳng cấp, lập tức biến thành cướp, tất cả xông vào, đéo ai dùng đĩa hết, chúng khiêng mẹ cả mâm luôn. ko có thời gian để dùng cái gì gắp, chúng bốc bằng tay, hỗn loạn tiếng la hét cười nói, chúng đéo đánh nhau, nhưng tranh gành xô đẩy thì thôi rồi hehe, tình hình hoàn toàn mất kiểm soát.
 Các anh quan hói com lê nhìn nhau ngơ ngác, hình như có 1 anh quan kêu gọi gì đó trên loa, cơ mà tiếng bị chìm mất trong la hét í ới, các anh đứng đó, thậm chí đéo kịp cầm đĩa cầm thìa, nhìn nhao, cười ngượng hehe.
 Tôi phóng đôi mắt tuệ, nhận định tình hình rất nhanh, than thầm hỏng rồi, tôi ở quá xa dcm, nhưng, hòa với không khí vui chung, tôi hét: "anh em xông vào"

Chúng tôi cũng xông vào cướp, cơ mà, quá muộn, đéo còn 1 cái gì, sót mấy miếng dưa hấu tôi vồ nốt, mấy anh đệ kiếm đc mấy miếng bánh mì phết hình như bơ,
  Thịt cá, hỡi ôi, sạch bách. mà tôi đéo chắc có thịt cá hay không, có kịp biết búp phê có món gì đâu? 

 Lũ vận động viên cũng không mất nhiều thời gian, 5 phút không hơn, cả bàn tiệc sạch nhẵn, chỉ còn hoa bị dẫm nát, thịt vụn rơi bị dẫm nát cũng. bọn nhanh chân múc đc nhiều thịt thì khiêng về đội của chúng, cười hô hố đánh chén với nhao. đéo có đĩa, chúng bê cả nồi sau đó mới lấy đĩa chia nhau địt mẹ dã man thật.
 Tôi cầm đĩa sang tuyển hanoi anh em, chúng trút cho 1 ít cái đéo gì bê về đánh chén hehe.

 Bàn tiệc la liệt tuyền thứ đéo ăn đc, lúc bê đĩa thậm cẩm xin đc về, tôi tia lại 1 vòng xem còn gì đá nốt, hỡi ôi, toàn lá, cánh hoa rụng, vụn vặt linh tinh tóm lại đéo còn gì..

 Thì tôi nhận ra quả dứa, nó vẫn còn cắm nguyên trên đỉnh cái tháp giờ chỉ còn trơ cái khung gỗ tơi tả, tôi điểm chân xuống nền đá hoa nhầy nhụa đủ thứ, nhảy vọt lên, nhấc nốt.
 Cuối cùng, tôi cũng có quả dứa từ tiệc búp phê mà đéo phải đi xin. 


Wednesday 25 September 2013

Thi lấy bằng xe máy Việt nam, phải chăng quá dễ?

  Bài này đăng báo đảng ở đơi thiềng thử ko có nhưng từ ngữ mất nịch-sự


 Hôm rồi tôi xem chương trình Top gear của Anh quốc, có 3 anh dẫn chương trình sang Vietnam 

ảnh ăn cắp


 Và thi lấy bằng xe máy tại Việt Nam, các anh cười rất tươi vì thi quá dễ, có vỏn vẹn cái hình số 8 và hình giống cái thang, đi đúng theo hình không trượt ra ngoài là được cấp bằng lái ngay.

 2 anh thi lập tức đỗ, 1 anh béo thì trượt lần đầu, lần 2..
 Lời bình của các anh: Ở Việt nam, thật ngạc nhiên, khi thi trượt, bạn có thể thi tiếp lần nữa, gần như ngay lập tức...


( ảnh tao chụp từ màn hình TV nhà tao)

 Phải chăng ở Việt nam thi lấy bằng quá dễ? 


 Ở Anh, để thi lấy bằng xe máy, phải qua 2 phần thi, 1 phần mất 15 phút đến 20 phút đi sa hình, tức đi chữ chi, vào cua, quay xe chữ U, và dắt xe lùi, nếu qua đc phần này thì sẽ đc thi phần 2, là đi thực tế trên đường.

 Dắt xe lùi là để chắc bạn có đủ sức khỏe, những người bé, vòng ngực nhỏ, quá thấp sẽ không thể qua đc phần này, ở Anh không hề phải khám sức khỏe khi thi lấy bằng, bài thi khắt khe sẽ tự chọn người. đéo như xứ ta dcm phải khám sức khỏe với vòng ngực chiều cao rách việc, Bên Tai giám khảo thấy thàng còi còi thì bảo mài dắt cái xe này lên đỉnh dốc cho tao cái hehe.
 Còi thì chỉ có dắt vào lồn nói thế cho nhanh.


 Phần 2 thi bên Anh bạn sẽ đi trên đường, giám thị sẽ đi xe máy theo sau, ra lệnh cho bạn qua bộ đàm cài trên mũ, bạn phải làm theo đúng như rẽ phải trái, dừng khẩn cấp, quai chữ U, nhường đường, khởi động trên dốc. Làm tốt thì qua, bạn đc cấp bằng.


 Giờ đến xứ Ta:
  Việt nam theo thống kê 1 năm trên 10 nghìn người chết và xấp xỉ chừng đó bị thương, tôi thì tin con số này bố láo, phải nhân đôi lên thì mới tàm-tạm, nhẽ thống kê là người chết trên đường, đéo phải người ngắc ngắc cả tuần cả tháng sau mới chết? 

 Phần lớn do người đi xe máy quá cẩu thả, băng qua đường không quan sát, lao từ ngõ ra không nhường đường cho xe đang lưu thông thẳng, dcm có câu " ra ngõ gặp anh hùng" là vì thế, và nói chung, họ lái xe máy bấp chấp luật giao thông. 
 Và thật đáng trách, họ phần đông đã có bằng. ở phần lớn bất kì tai nạn nào, bạn cũng thấy bóng dáng 1 xe máy đi sai.

 Theo tôi 1 phần là do việc thi lấy bằng quá dễ dàng, chỉ đơn giản là đi theo vòng số 8 thì gần như 100% sẽ đỗ, và lếu đéo đỗ, họ đc thi lại ngay lập tức cho đến khi đỗ, mà gì chứ địt mẹ đi tròn tròn hình số 8 thì tập vài lần là đi đc ngai đéo nói phét.


ảnh ăn cắp


 Và họ phóng trên đường mà không đủ các kĩ năng cần thiết để xử lí tình huống, đi số 8 thì chỉ để chúng mài khỏe đánh võng chứ làm đéo gì cho đời? 

 Có mỗi 1 điều dcm thò từ ngõ ra thì phải nhường đường cho xe đang phóng thẳng, nhưng 10 cái xe máy thì 9 thằng đéo nhường, lao vọt mẹ ra luôn, hoạc thò ra chậm để ép xe đi thảng phải đạp phanh hehe, bên Tai đi như thế nó đâm tung lên mẹ nóc tủ ngay đéo nói nhiều. 
 Thằng phóng thảng thì cũng ngu như chó lợn, hoạc hốt hoảng bóp phanh xòe gẫy mẹ cả hàm găng, hoạc luống cuống chiển hướng đâm mẹ vào thằng khác, vụ này tôi đã bàn ở ĐÂY dcm.

 Luật ta có 1 câu ngu khi tai nạn sải ra, thằng đi đúng hay bị oánh lỗi : KHÔNG LÀM CHỦ TỐC ĐỘ, đéo hiểu làm chủ là làm cái lồn gì, đường cho chạy 80km/h thì bố chạy 80, lao bổ từ ngõ ra bố đâm chết răng nhe ra thì bát lỗi bố đéo làm chủ tốc độ hehe, chủ chủ cái lồn mẹ thằng ra luật.

 Địt mẹ bất cứ anh dốt nát  nào cũng được cấp bằng cho đủ lệ, thế là đề ẻn ẻn phóng phe phé, cho đến khi bốp 1 cái...



  Lái xe máy, đâu phải chỉ có đi hình số 8? 







Friday 20 September 2013

Vụ chôn hóa chất

Cập nhật: 10:50 GMT - thứ sáu, 20 tháng 9, 2013

Hóa chất từ công ty Nicotex Thanh Thái bị cáo buộc khiến môi trường khu vực ô nhiễm nặng
Tôi đọc trên báo chí trong nước về Bấmvụ chôn hóa chất ở huyện Cẩm Thủy, Thanh Hóa, và tự nhiên có cảm giác bất an.
Dân Cẩm Thủy đã chặn xe tải của công ty Nicotex, khám xét.

Tôi không bàn về sai phạm của công ty chôn giấu thuốc sâu ở đây. Nếu có, cơ quan điều tra sẽ làm rõ. Tôi nói tới vấn đề: Liệu dân làm vậy có đúng không? Và ai sẽ bảo vệ doanh nghiệp trước những đám đông hành xử không theo luật pháp?Và do quá bức xúc, họ đã vượt tường, thuê máy xúc đào bới trong khuôn viên công ty.
Ai cho họ quyền chặn xe? Và ai cho họ quyền được tự ý tràn vào công ty đào bới khắp nơi? Và không có bất kì dụng cụ an toàn nào?
Giả sử nhà máy đó có chôn giấu độc chất thật, nhát xúc của máy xúc hay cuốc thuổng nếu lỡ làm thủng thùng phi tràn hóa chất ra ngoài? Ai sẽ chịu tránh nhiệm?
Các cơ quan chức năng ở đâu? Doanh nghiệp sẽ làm ăn thế nào nếu như bất kì đám đông nào, lấy danh nghĩa “bức xúc” đều có thể tràn vào khuôn viên nhà máy?
Dân cũng nói rất nhiều người bị ung thư, theo báo Lao Động. Nhưng để kết tội cho nhà máy, cần có chuyên gia về ung thư nghiên cứu nghiêm túc lâu dài, chứ không thể đổ cho Nicotex tất cả các ca ung thư dân mắc phải. Ai chả biết nhiều rau quả thực phẩm của ta có hàm lượng thuốc bảo quản quá nhiều lần mức cho phép? Hay ung thư gan do uống rượu nhiều? Tôi cho là không công bằng nếu đổ tất cả lên đầu Nicotex?

Một số vụ bạo lực xảy ra quanh vấn đề đền bù đất đai
Trước đây vài tháng tôi đã xem dân phong tỏa nhà máy xi măng đòi bồi thường? Xa hơn nữa dân đào đường không cho xe ô tô vào nhà máy ở Quốc Oai để phản đối lấy đất!
Và quan trọng nhất, hành động vô luật pháp của người dân sẽ thành tiền lệ xấu. Doanh nghiệp nào dám mở nhà máy ở Cẩm Thủy nếu như xe ô tô của họ bị chặn và khám xét bất kì lúc nào bởi những đám đông bất kì chỉ cần ngụy trang bằng câu “bức xúc”?
Và giả sử nếu Nicotex vô tội, ai trong số đám đông bức xúc đó sẽ bồi thường cho doanh nghiệp khi mà khuôn viên nhà xưởng của họ bị đào lanh tanh bành rồi?
Để những người dân không chuyên nghiệp làm việc của công an, liệu có nên cổ vũ?
Một xã hội mà an sinh thì tung hô từ thiện, an ninh thì tung hô hiệp sĩ, đấu tranh thì tung hô leo cổng đào công ty nhà người ta lên thì liệu có phải là xã hội an lành ta hướng đến?

Wednesday 11 September 2013

Tại sao là 2k

Lắm lúc tôi tự hỏi, tại sao quán cơm lại là 2k, chứ không phải Không đồng nào? 
 Chuyện gì sẽ xảy ra nếu quán cơm 2k không thu tiền, họ cho ăn miễn phí? 
 Câu trả lời là sẽ không có khách nào ăn. Vì lúc này, quán cơm đã thành quán ăn Bố thí.
 Gì chứ ăn uống thì Dân ta lại rất tinh tướng, không bao giờ họ chịu tiếng " Miếng ăn là miếng nhục".ở quê, nhà mày có cỗ mà không mời tao, là thù, mà tao mời mày mà mày không đến, cũng thù, mà thù dai lắm.

 Hồi bé, khi bị tranh đồ chơi hay miếng ăn hay cái gì nhỏ nhỏ, tôi hay nói: " Bố thí cho mày đó".
 Bố thí là 1 từ xỉ nhục. Nhất là miếng ăn.

 Họ ngại, quý anh chị ạ, dân tộc anh hùng chiến thắng 3 đế quốc đéo bao giờ thèm xếp hàng ăn  đồ bố thí ở giữa trung tâm, họ sẽ vào ăn, nếu quán ở đâu đó thật kín đáo, để ít người nhất nhìn đc họ ăn đồ, chứ nhỡ đang ăn ai quen nhìn thấy thì đỏ mặt đến 1 tháng chưa hết, suy cho cùng, chúng ta đâu có ở thời đói như Ất dậu? 

 Thậm chí ăn mày cũng không vào ăn lếu họ đang tác nghiệp ở xa, hơi đéo đâu đi bộ hết hơi ra quận nhất? họ chỉ thích tiền mặt thôi, chứ họ không đói đâu. tôi đã phân tích trong bài : Che mưa cho ăn mày".

 Bán 2k thì họ vào ăn, vì lúc này là mua bán, chứ miễn phí hoàn toàn thì họ không vào đâu, thế mới tài. 

 Vậy quán 2k chuyển thành quán 0 đồng nào, tôi tin là rất ít khách hoặc không có ai, vì đơn giản, họ có đến nỗi đói nhủn gối đéo đâu mà cắn đồ bố bố thí giữa quận nhất Sài gòn? 


  
  








Thursday 5 September 2013

Một góc nhìn về cơm 2000 đồng

Quán cơm 2000 đồng
Nhiều quán cơm 2000 đồng như của 'Người tôi cưu mang' đã xuất hiện
Từ khi có quán cơm mới mở bán với giá 2 nghìn cách đó vài con phố vào thứ 2, thứ 4 và thứ 6, chị L – chủ một quán cơm bình dân tại một quận trung tâm thành phố Hồ Chí Minh – chỉ bán được một nửa hàng. 

Quán cơm 2 nghìn đã nhân rộng ra nhiều nơi, thậm chí đã tới Hà Nội, với giá 5 nghìn."Những ngày đó chị cắt giảm phần ăn cho đỡ ế, cứ thế này thì chết đói hết" – chị phân trần với tôi sau khi nói một tràng lẫn những câu đệm không có trong từ điển.
Hai nghìn hay 5 nghìn cũng đều là bán dưới giá cả, và đều là những đồng tiền lẻ để rải trong đám ma.
Hãy thử phân tích xem, liệucó 100 quán cơm kiểu 2 nghìn thì lợi hay hại?

Bán 'phá giá'

Về mặt kinh tế, rõ ràng khi quán 2 nghìn bán được 1 suất cơm, đâu đó ở thành phố, một quán cơm bình thường sẽ ế một suất cơm.
Nếu quán 2 nghìn mở cạnh 1 hàng cơm bất kì, chủ quán cơm bán 20 nghìn 1 suất đó phải đổi nghề, do không thể cạnh tranh lại.
Vì cùng một suất cơm với ngần ấy thức ăn, mà một hàng lại bán cao hơn đối thủ đến mười lần, đương nhiên khách sẽ chọn phương án cơm 2 nghìn.
Cứ một quán cơm 2 nghìn được mở, đồng nghĩa một quán cơm bình thường khác phải đóng cửa, kéo theo hàng loạt lao động bị mất việc.
Đến anh đến lấy nước gạo nuôi lợn cũng mất phần mà phải ngậm ngùi quay gót.
Những chủ quán cơm bình thường hoàn toàn không có lỗi khi mở quán để kiếm tiền.
Họ phải thuê cửa hàng, nhân công, trả tiền thuế, tiền điện, nước... và không thể bán phá giá như quán 2 nghìn đồng.
Một sự cạnh tranh bất bình đẳng liệu có công bằng cho họ? Họ cũng đóng thuế như bao doanh nghiệp, nhưng ai sẽ bảo vệ họ cú bán phá giá tuyệt đối gây ra bởi hàng cơm 2 nghìn bên cạnh?
Khách của những quán cơm hai nghìn thường là lao động ngoại tỉnh, lao động nghèo, xe ôm, ve chai, xe ôm, hàng rong, ăn mày...
Vấn đề nằm ở chỗ, họ ở đâu khi chưa có cơm 2 nghìn? Có thể họ tự nấu ăn hoặc ăn quán, nhưng chắc chắn giá bán phải nhiều hơn 2 nghìn.

'Chăn thầu ăn mày'

Những kẻ hưởng lợi trước tiên từ cơm 2 nghìn là những kẻ chăn thầu ăn mày.
Thầu ăn mày nghĩa là một anh nuôi độ chục trẻ nít. Anh ta trả cho bố mẹ lũ trẻ một khoản tiền để đưa các em lên thành phố làm ăn mày, với nhiệm vụ mỗi ngày phải nộp số tiền ăn xin được.
Giờ anh lùa chúng vào quán cơm 2 nghìn, trước anh trả 200 nghìn cho 10 xuất cơm (mười em), giờ anh chỉ phải trả có 20 nghìn. Anh đã giàu lại càng giàu!
Người ăn mày cũng không vui đâu. Họ đi ăn mày cả ngày rồi. Giờ lúc ăn vẫn phải ăn mày.
Tôi mà là họ ắt cũng cáu lắm.
Anh xe ôm cũng quá vui. Anh vào quán 2 nghìn ăn trưa, thế là để dành dôi ra được 18 nghìn, và dùng tiền này để thư giãn với cốc bia hơi vào buổi chiều.
Tương tự với các anh chị vé số ve chai, họ để dành ra được một cơ số tiền nhờ vào quán 2 nghìn.

Rẻ nhưng liệu có hay?

Nhưng câu hỏi là: có nhiều quán 2 nghìn liệu có hay?
Quá nhiều lao động ngoại tỉnh tràn vào thành phố đã khiến khắp nơi quá tải và ngột ngạt. Phần đông số này xả rác khắp nơi, phóng uế bừa bãi, ngủ vạ vật gầm cầu mái hiện thậm chí giữa hè phố và vô luật pháp.
Nhân viên phục vụ trong quán cơm 2000 đồng của Người tôi cưu mang
Các quán cơm 2.000 đồng phục vụ nhiều khách hàng nghèo
Cơm 2 nghìn sẽ tiếp sức tích cực cho họ trong công cuộc bám trụ thành phố, và nếu ai đó đang phân vân giữa việc rời quê lên thành phố để kiếm sống, cơm 2 nghìn đã cho họ câu trả lời sắc nét (dĩ nhiên là nếu mô hình cơm 2 nghìn được nhân rộng hơn hiện tại).
Quán cơm 2 nghìn được nói là "chỉ phục vụ người nghèo". Nhưng thế nào là nghèo?
Rất nhiều trường hợp những người dân xấu tính hôi đồ hôi của xe tai nạn, trong khi họ đâu có nghèo?
Quán cơm 2 nghìn đâu có lựa chọn hoàn cảnh, khi bất cứ ai cũng vào ăn được với tờ bạc 2 nghìn trên tay. Vậy chủ các quán cơm 2 nghìn có chắc nhiều người không tranh thủ vào ăn ké, như cách họ hôi đồ trên xe tai nạn?
Cho họ ăn gần như miễn phí liệu có phải cách giúp hay?

Con cá và cần câu

Việt Nam thời bao cấp cũng được viện trợ nhiều từ các nước bạn thuộc khối xã hội chủ nghĩa.
Nhưng khi Liên Xô tan rã, Việt Nam đã phải tự đi trên chính đôi chân của mình. Và thật ngạc nhiên, khi từ một nước chỉ biết nhận viện trợ, nước này đã thành nước xuất khẩu gạo thứ nhì thế giới, trong thời gian rất ngắn.

Được viện trợ chưa chắc đã hay, vì nó khiến người nhận bị lệ thuộc và khiến đôi chân họ yếu đi.
Tôi đánh giá cao lòng nhân đức của các vị mạnh thường quân và lòng hảo tâm của họ để duy trì quán cơm 2 nghìn, nhưng bỏ đồng tiền chỉ để lương tâm thanh thản mà không quan tâm rằng liệu đồng tiền đó có giúp được cho bà con nghèo hay không, đây là điều khiến tôi băn khoăn hơn cả.
Hẳn chúng ta đều đã nghe câu: hãy cho kẻ khốn khó cần câu, thay vì con cá?
Quán cơm 2 nghìn chính là con cá, nó không giúp được vào trọng tâm của vấn đề.
Ngược lại, mô hình kinh tế này gây cạnh tranh bất bình đẳng, dồn nhiều lao động ngoại tỉnh về trung tâm, làm suy yếu nghị lực bản thân của người tìm đến ăn, rõ ràng chả việc gì phải cày cuốc kiếm ăn mửa mật, khi mà ăn 1 bữa no tới 24 giờ kế tiếp?
Vậy hãy phân vân một chút, điều gì sẽ xảy ra nếu có một trăm quán cơm "2000 đồng" như thế?

Monday 2 September 2013

Che mưa cho ăn mày?

Mời các chị xem 1 ảnh khá nổi tiếng bên Tầu: 



Chị ta đang che mưa cho ông ăn mày, cảm động biết bao !!! chị ướt hết áo trắng, lộ cả gân xu chiêng thịt nầm thịt dọi, chịu lạnh để che cho thằng hói nhìn mặt giời mà không chói lóa!!! (mù thật mù giả đéo quan tâm)

Nhưng tôi chắc, lếu chị ta bỏ tiền vào cái ống bơ và đi chỗ khác, ông ăn mày vui hơn nhiều, tôi chắc chắn trong bụng ông đang chửi " cút con mẹ con mặt lồn trâu đi " .

 
 Vì nghề của ông là ăn mày, cái ông cần là tiền, 1 ông già mù lòa lê-lết dưới cơn dông tầm tã sẽ đánh thẳng vào lòng thương mọi người, ai ai cũng muốn cho ông vài đồng , kẻ nhẽ cho 1 đồng thì cho 3 đồng, những trận mưa trời phú thế này khiến doanh thu của ông tăng gấp 5 ngày thường, không dễ mà gặp 
!!! 

 Ông cũng thừa sức vào mái hiên tránh mưa, nhưng ông dí buồi vào, ông đang đi đong tiền, cơn mưa trời ban trú trú  cái đéo gì !!!
 
Thế mà con ngu ngốc cứ đứng che che mưa, làm hỏng hết kế kiếm cơm của ông, tổ sư bố con mặt lồn.


Ấy ngu nó khổ thế đấy các chị ạ .


 Lại còn địt con mẹ thằng Tai này nữa:




 Anh ăn mày cụt tai (arms) này cần đéo gì ăn, nó đang đong tiền, nó đói đéo đâu? tối về nó ăn sang hơn cả thàng Tai ý chứ, thế nhưng dcm thằng con bò da trắng cứ thích thể hiện, mua cơm bón ra cái điều nhân đạo địt mẹ nó.
 Anh ăn mày tôi chắc chắn cũng bụng bảo dạ : go cái địt con mẹ mày away đi wanker, để bố đong tiền.

 đcm thằng nào cũng mua cơm bón cho nó thì nước non mẹ gì, cái anh cần là tiện mặt, đó là lí do anh bò lê bò càng, và tôi gần chắc khi hết 8 giờ lao động vàng ngọc, 1 xe máy núp đâu đó sẽ đón anh về nhà, tắm rửa, đá lon bia, và đếm tiền xem doanh thu cao hay thấp.





Đừng tưởng ăn mày là đói nhé, hỡi lũ sến.


 Những đứa trẻ này không bao giờ đc cầm tiền đâu, Người chăn trẻ hay chính  thằng bố con mẹ chúng đang rình đâu đây, khi tiền hơi đầy nói là chúng nó đến thu hết, và nếu dễ kiếm quá, chúng sẽ lôi thêm trẻ em đến ngồi.

 Tôi  chửi địt mẹ thàng nào cho ăn mày tiền đó!!!

 Càng cho thì chúng càng sống phẻ, và càng lôi kéo thêm trẻ em, thậm chí chính con đẻ chúng vào ngành công nghiệp không khói ăn xin.
 Địt mẹ tuyền sến vớ va vớ vẩn!!!