Saturday 29 November 2014

thàng diễn viên

Nó là diễn viên, đóng vai đéo biết, tôi lâu lắm rồi đéo xem phim.

 Mới xem clip, thì thấy nó đè 1 anh thanh niên, mồm luôn miệng hỏi tội anh kia, nó bẻ tay anh ra đàng sau, và ngáng chân anh ngã xuống đất, tôi tin anh kia bị vập mồm xuống đất.

 Sau đó nó đè lên lưng anh, tát anh vào mặt, trong khi vẫn bẻ tay anh, mồm nó, vẫn hỏi tội anh. bà con bu quanh không ai bênh anh bị đánh...

 Vậy cái gì đã xảy ra, hóa ra là có va chạm giao thông, anh kia lái audi, và thàng diễn viên đi xe đạp. 
 Vậy sao thàng diễn viên được phép đánh người? vì nó già hơn? nó là người của công chúng? hay chỉ đơn giản nó đi xe đap? và nó là người đi đúng?? 
 Lí do gì, thì cũng không thể đánh người như vậy.
 Nhung tôi đã xem ảnh hiện trường, và nếu đúng như vậy, thì thàng diễn viên đi sai lè: 



 hình ăn cắp

 Anh xe đạp đang đi giữa đường, tôi trích luật : 
 Điều 13 luật GTĐB 2008 : Phương tiện tham gia giao thông đường bộ di chuyển với tốc độ thấp hơn PHẢI đi về bên phải.
 Nếu anh diễn viên kia bang qua đường, anh PHẢI nhường đường cho xe đang lưu thông thẳng.

 Xem clip đoạn cuối, tôi thấy anh thanh niên lái audi cố ngoi đầu lên nói : " Cứu em với mọi người ơi... " 


ảnh ăn cắp

 .. Ai cứu anh, ở cái xã hội này, Lái ô tô, mà là ô tô đắt tiền, mặc định là sai mẹ.

 Clip : 







Wednesday 19 November 2014

anh bạn ba lan

 Anh bạn tôi, như đào đề, là người balan. tên anh là Michel, tôi gọi là nihao giống cách vợ anh gọi anh cho dễ, chứ thực ra là mi sen hay mai cồ gì đó.

 Tôi quen anh do con anh với con tôi học cùng, găp nhau, nói chuyện, hóa thân-tình.
 Anh cao 1m9 , trông hào hoa phong nhã, thật là trang nam-tử. Anh kể là ngôi sao bóng rổ dcm blah đéo gì là anh nổ, chứ tôi đéo tin. 
 Anh có vợ và 1 con gái, thi thoảng, anh đến nhà tôi bú diệu, hôm cùng vợ hôm ko, vui vẻ rất. 
 Anh bú diệu kém, có hôm tôi với anh cưa hết chai vốt ka, anh say bò cmn ra, vợ anh phải lái xe đến, tôi với vợ anh dìu anh ra xe ô tô, hết hơi mới tống đc con bợm 1m9 vào băng sau, dcm anh cứ đòi đi xe đạp ( cách anh đi đến ) về, trong khi đứng đéo vững, tôi phải xin lỗi vợ anh luôn mồm dcm, đéo ngờ thàng to đô như ông trâu lại uống kém đến vậy hehe. 
 Trưa Chủ nhật rồi, anh đạp xe, rẽ qua nhà tôi tán phét 1 hồi, tôi mời anh choác bia, chuyện rôm rả phết.
 Thứ 2 vợ tôi thì thầm gọi tôi ra bẩu, thàng Nihao bị bắt rồi, bạn của vợ, nhà gần đó tả lại, có 6 xe cảnh sát đến, hú còi, và tống anh bạn Balan của tôi lên xe, anh mang theo 1 bao đen đen cái đéo gì đó. 
 Suốt cả tuần đéo gặp anh, vợ cứ đoán già đoán non anh đã làm gì đó bất chính, nhẽ ăn cắp, hay thậm chí giết người, dcm 6 xe cảnh sát đến bắt, đéo đùa đc. 

 dcm tôi cũng hơi nghi nghi, nhẽ con cẩu này ăn cắp thật, người Balan, cũng như phần đông sắc dân đã sống qua  thời cộng sản, rất lười, chỉ  giỏi bú diệu, ăn cắp, nói phét và hô khẩu hiệu.

 Thì hôm nay gặp vợ anh, trước đó tôi vẫn gặp vợ anh nhưng đéo dám bắt chuyện, tôi nghĩ anh đã phạm tội tài trời, và chị vợ quá buồn để nói chuyện về, thành ra gặp thị, tôi cười, chào chê ma ( hello tiếng balan) và gật đầu cười cười và chuồn, thị trông đéo rất vui.

Anh gọi điện cho tôi, nhờ tôi chuyển câu chào đến vợ, tôi nói y như anh chuyển, nhờ vậy vợ anh mới chuyện trò với tôi. thé tôi mới biết câu chuyện này.

 Vợ anh đi dọc đường nói chuyện, hóa ra anh chả phạm tội đéo gì tài trời theo văn hóa VN, tội của anh là đấm vợ, nhẽ song phi gì đó, tôi đéo thấy vợ anh tím mắt hay vêu mõm gì.

 Tòa ra trát rằng anh đéo đc lảng vảng cách vợ con đéo biết bao nhiêu mét, thế là anh đéo đc lai vãng.


 Anh rình ở xa xa để xem con anh đi học về, nhẽ anh nấp kín, tôi đéo nhìn thấy, nhưng tôi về anh call tôi ngay, hỏi han mọi chuyện, tôi đoán anh ân hận rất, cơ mà nhẽ muộn, bọn Tai rất hay, địt mẹ mày đấm bà chỉ 1 lần, thì đéo có chuyện mài đc lai vãng quanh bà, đến gần đi tù luôn. 

 Anh đang làm gì tôi đéo biết, cơ mà ở nhờ, Chúa phù hộ anh.


 Vợ tôi cũng có 1 bạn tương tự, lấy chồng người đéo gì thổ nhĩ kĩ, chửi nhao, anh chồng bóp cổ vợ, chắc cáu quá tóm cổ mà lắc, cô gọi cảnh sát đến bắt mẹ đi, sau đó li dị, chồng ra nhà thờ ngủ nhờ, sau 1 time vạ vận khôn khổ khân nạn, thì mất hút về Thổ, tôi vẫn lôi vụ đó ra dọa vợ. 

 Lần này có thêm vụ nữa dọa thị, sung sướng lắm thay. 







lấy chồng ngoại - đừng lên án



Khỏa thân trong nhà có phạm luật không? khỏa thân cho chồng tương lai xem có phạm luật không??
Các cô gái khỏa thân để lấy chồng Ngoại có phạm luật không??
Hạnh phúc là gì? và ai đc nhân danh đạo đức để phỉ báng người khác?




Và đây là bài phản bác của tôi dành cho bài phỏng vấn của chị PGS.TS Lê Thị Quý về lấy chồng ngoại và đạo đức .
Bài biên sủ dụng tham luận của anh Lói chuột lừng danh quán bựa.  
 đăng báo đảng tại đây ;


Bài phản bác quan điểm của PGS.TS Lê Thị Quý - GĐ Trung tâm Trung tâm nghiên cứu giới và Phát triển, Trường ĐH KHXH&XN (ĐHQG Hà Nội) về gái Việt lấy chồng nước ngoài.

Thưa giáo sư, tôi đã đọc bài phỏng vấn của bà trên Vietnam net, Và tôi thấy cần có đôi điều giãi bày với bà : 
Bà cho rằng thực trạng lấy chồng Hàn Đài hiện đang diễn ra rất nghiêm trọng, số lượng mỗi năm có hơn 10 ngàn phụ nữ lấy chồng ra nước ngoài là một con số rất cao.

Tôi thì không nghĩ như vậy là nghiêm trọng, ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, việc các cô lấy ai, đó là quyền lựa chọn riêng của mỗi người.
Về kinh tế, lượng kiều hối các cô gửi về rất có ích cho nên kinh tế, có thể nói, càng nhiều cô ra nước ngoài thì nước nhà càng giàu mạnh.
Bà cũng nói : “Tình trạng lừa phụ nữ ra nước ngoài kết hôn để lấy tiền không phải diễn ra lẻ tẻ mà đã thành tổ chức.”
Cái này cần dẫn chứng nếu có lừa đảo thưa bà, theo như tôi biết, các tổ chức môi giới hôn nhân hiện nay đều không vi phạm pháp luật Việt Nam, họ cũng như các bà mối, có thể nói quá lên các ưu điểm và giấu nhẹm các khuyết điểm của cả hai bên để tác-thành đôi lứa, tôi thì không cho rằng đó là lừa đảo.
Bà nói về các cô gái Miền tây lấy chồng Hàn : Đây là một hiện tượng tôi cho là hết sức kỳ cục. Báo hiếu có nhiều cách chứ không phải bán mình để lấy tiền nuôi mẹ cha hay người thân. Đây là suy nghĩ hiểu lệch về báo hiếu.
Tôi thì băn khoăn về câu chữ “bán mình” mà bà dùng, tôi không thấy các cô có gì sai để bà dùng câu chữ tương đối nặng nề như vậy??
Chồng Hàn Đài chắc gì tệ hơn chồng Việt? Nghèo, thưa bà, thì phải lấy chồng giàu, lấy chồng nghèo thì cả hai ăn gì thưa bà? hay cưới về dăm bữa là chì chiết cấu xé nhau khi nỗi lo cơm áo gạo tiền ngày một lớn dần?
Giờ đâu còn là thời của một túp lều tranh, hai quả tim vàng?
Các cô gái, nếu thạo tiếng Hàn thì sẽ gặp gỡ nói chuyện tìm hiểu, ngặt nỗi họ không hiểu tiếng nhau, thì cô gái phô nhan sắc cơ thể, chàng trai xòe tập bạc, thế là hiểu nhau nhanh hơn, tuy phải trình diễn giống món hàng, nhưng đó là cách họ mưu cầu hạnh phúc.
Mẹ các cô gái Miền Tây lấy chồng Hàn tuy có ba hoa khoe khoang với xóm giềng về tiền bạc, nhưng các cô gái lấy chồng Hàn Đài đó đáng được trân trọng.
Bà nói : “Tôi thấy không ổn lắm. Họ đang hạ thấp danh dự và nhân phẩm của người phụ nữ chúng ta. Một số tổ chức ở Hàn Quốc họ nói rằng: “Nếu tiếp tục gửi những phụ nữ rẻ mạt thế thì họ không nhận nữa”
Tôi hoàn toàn không thấy có vấn đề gì về danh dự hay nhân phẩm ở đây. Họ không ăn cắp, không làm hại ai. Với tôi, họ hoàn toàn lương thiện.
Ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, bác Hồ đã nói như vậy.
Tìm đến ánh sáng, hướng đến cái cao quý tốt đẹp, nỗ lực từ tận đáy lòng để cải thiện chất lượng sống là bản năng vô cùng thánh thiện mà Thượng đế đã ban cho, không chỉ con người, mà đến cả súc sinh cũng thế.
Không gì công chính hơn nỗ lực bằng mọi giá để cải thiện cuộc sống, chẳng phải là thứ mà 6 tỷ con người trên quả đất này đang đổ mồ hôi và máu để có được sao thưa bà ? 
Tôi sẽ không phán xét cách thức họ lựa chọn để cải thiện cuộc sống của họ? Ngay cả khi họ tự lột quần áo? Họ đâu có làm việc đó ở nơi công cộng, họ ở phòng kín và chỉ các ông chồng tương lai của họ được quyền phán xét.

Bà nói : Bà nói : Điển hình như năm 2007, hơn 118 cô gái Việt Nam sẵn sàng lột trần quần áo trước mặt 8 người đàn ông Hàn Quốc để lựa chọn. Đây không phải là chồng chọn vợ, mà đó chính là những kẻ buôn người chọn đưa sang Hàn Quốc.”.
“Đây là hiện tượng trái với đạo lý, đạo đức của người Việt Nam. Con người trở thành món hàng buôn bán là vấn đề đau lòng”.

Mưu cầu hạnh phúc là quyền của con người, và chúng ta chỉ có thể phán xét tính chất của một hành vi, chứ không có quyền phán xét nội dung của hành vi đó.
Tức là miễn họ không ăn cắp, không đâm thuê chém mướn, không buôn lậu trốn thuế... Tóm lại là không làm những hành vi gây tổn hại đến quyền lợi của cộng đồng, thì mọi hành vi còn lại đều là lương thiện.
Mà đã là lương thiện, thì không lên gán ghép "đạo đức" vào đây? Bà đã thấy mình thiếu vị-tha đến thế nào chưa?
Họ cởi quần áo của họ, chứ có cởi quần áo của các anh các chị hay của con cái, vợ chồng các anh các chị đâu mà trách họ? Họ cởi trong phòng kín, chứ đâu có làm vậy nơi nhà hát quảng trường??
Bà nói : “Điểm chung là lúc đầu họ không nhận ra được mình là nạn nhân hay nhận ra địa vị mình ở xã hội. Khi sang nước ngoài thì thất vọng vì không như mộng tưởng ban đầu?”.
Nếu đã công nhận bà không có tư cách phán xét cách thức cải thiện cuộc sống của người ta, thì bà cũng chả việc gì lo ngại cho những rủi ro (nếu có) của họ, vì suy cho cùng ở đâu chẳng có rủi ro và bản thân họ, chứ không ai khác, sẽ chịu trách nhiệm cho những rủi ro đó.
Dù gì thì dù, những cô gái này xứng đáng nhận của tôi sự trân trọng, vì như tôi đã nói, họ can đảm hơn số đông, và ý chí vươn đến cái đẹp, vươn đến ánh sáng của họ thật đáng để ngưỡng mộ.
Bà nói : “Tôi nghĩ truyền thông giáo dục là rất quan trọng. Cần làm rõ cho người phụ nữ hiểu việc đi ra nước ngoài sẽ có những khó khăn, phức tạp, không đơn giản ra đi là sẽ đổi đời”.

Bà nói vậy rất đúng theo sách vở, nhưng bà đã về Miền Tây chưa? Bản thân tôi đã đi miền tây nhiều lần và chứng kiến nhân dân ở đó tương đối nghèo, phần nhiều các anh trai miền Tây rất hay nhậu, và uống rất nhiều, họ rảnh lúc nào là gài độ nhậu lúc đó, và các cô gái gần chắc sẽ khó có hạnh phúc nếu lấy một trong những anh bợm nhậu như vậy, họ đâu có phải lấy Hàn Đài khi có anh hoàng tử đẹp trai chờ họ trên BMW đưa họ đi ăn nhà hàng mỗi tối cuối tuần?
Miền tây với nhiều cô gái nghèo, giống như một ngôi nhà mái lá hẹp, và nhiều người nỗ-lực muốn thoát ra, khi đã thoát được, họ vui vẻ.
Hạnh phúc họ ko chắc được hưởng, Không phải cho họ, cho con cháu họ.
Dù bằng cách nào, thậm chí khỏa thân như bà thấy, thì đều là những nỗ lực để cải thiện, và khi nhìn lại, họ hài lòng và ko hổ thẹn với bất kì ai.
Hãy trân trọng điều đó, họ đáng được như vậy.
Và tôi hoàn toàn đồng ý với câu cuối cùng của bà :
“ … hạnh phúc không ai ban tặng cho mình cả, mà phải tự xây dựng hạnh phúc.”


(ảnh ăn cắp)

Saturday 15 November 2014

chuyện nước nga

Anh Phương Minh phát-biểu một câu thật hồ-đồ thiếu suy-nghĩ:

"Tôi chưa thấy một đất nước nào có hệ chữ viết quái gở mà phát triển rực rỡ được"

Chữ Latin đã từng là một "hệ chữ-viết quái-gở" mà anh ám-chỉ đó, cho tới khi nó thống-trị thế-giới. Cũng chả ai biết được sau này sẽ ra sao, vì có-thể 200 năm nữa chữ Hán hoặc Arabic sẽ thống-trị.

Chữ Hy-lạp cũng vậy. Hy-lạp từng là cái nôi văn-hóa, khoa-học, kinh-tế, chính-trị của cả Châu Âu và thế-giới. Tại-sao Hy-lạp lụn-bại thì cũng khó cắt-nghĩa. Chắc do số-phận.

Chữ Do-thái cũng thế. Đó là hệ chữ-viết hoàn-chỉnh cổ-xưa nhất của nhân-loại.

Chữ và tiếng Nga khởi-nguồn từ chữ và tiếng Hy-lạp lẫn Latin. Rất nhiều chữ-cái Nga lấy từ bảng chữ-cái Hy-lạp, số còn lại là chữ-cái Latin. Ngữ-pháp Nga gần-như trùng với ngữ-pháp Latin. Văn-hóa và khoa-học Nga đã có hàng-trăm năm rực-rỡ. Kinh-tế Nga một thời-gian rất dài đứng hàng đỉnh top, cho đến khi anh Lenine tha-hóa nó xuống bùn-đen.

Nếu nước Nga chưa từng hùng-mạnh, thì nó đã không-thể có một diện-tích lớn đến như vậy, một khối tài-nguyên giàu bậc-nhất như vậy
Người Nga chúng tôi năm nay GDP bình-quân đạt $27,000. Chúng tôi đã vượt qua Portugal, suýt-soát bằng Spain và Italy. Và chắc-chắn chúng tôi sẽ vượt họ trong 1-2 năm tới. Kế-hoạch của chúng tôi là vượt nốt France sau 10-12 năm nữa và điều này chắc-chắn không viển-vông.

Nếu các anh các chị so-sánh chúng tôi với người Ukraine bên-cạnh GDP bình-quân đang ở mức $12,000, thì các anh các chị mới thấy cố-gắng tuyệt-vời của công-dân Nga. Khi USSR tan-rã, GDP hai nước ngang nhau.

Số tỷ-phú của chúng tôi chỉ sau Mỹ, sắp bằng Mỹ, và cũng sẽ vượt Mỹ trong tương-lai không quá xa.

Loài Lừa các anh các chị ở nước chúng tôi cũng khá đông nếu không muốn nói là quá đông. Họ sang chủ-yếu theo đường du-lịch và trốn ở-lại. Tất-nhiên đó là hành-vi bất-hợp-pháp. Họ hoàn-toàn không được pháp-luật bảo-vệ và đang sống dưới đáy xã-hội. Họ không có bảo-hiểm cũng chẳng có gia-cư, thường sinh-hoạt chung-chạ trong các tòa-nhà bỏ-hoang. Họ không có hộ-chiếu và bị giới-chủ cấm ra đường. Thu-nhập của họ mỗi tháng chừng $500. Tôi nghe các anh các chị ở đây khoe thu-nhập tại Lừa toàn 30 triệu đồng, chừng $1,500, nên tôi rất ái-ngại cho họ.

Sao các anh các chị không khuyên họ trở-về Lừa nhỉ? Tôi có-thể nghe ai-đó giải-thích được không?

Kinh-tế Nga hiện phải cố bám theo những gì sót-lại từ thời Liên Xô. Sẽ khó tránh được ít nhất trong vài chục năm tới.

Suốt gần trăm năm Liên Xô chỉ chạy-đua vũ-trang, nên chúng tôi hiện chỉ có sản-phẩm công-nghiệp quốc-phòng là đạt đẳng-cấp thế-giới. Những thứ hàng khác chúng tôi đều chập-chững amateur, tương-tự Nhật sau WW2.

Nhưng lệnh-lạc kinh-tế đó liệu có quá quan-trọng? Các nước Arab đâu cần sản-xuất tivi Samsung?

Tàu-ngầm KILO và máy-bay MIG của các anh các chị do chúng tôi sản-suất. Súng AK và tên-lửa cũng vậy. Chúng tôi không làm ra iPhone, nhưng iPhone tiêu-thụ bởi chúng tôi cao hơn bởi bất-kỳ sắc-dân nào kể-cả Trung-hoa.

Anh Phương Minh còn thắc-mắc gì không?

Những người hiện giàu nhất Lừa của các anh các chị nếu không có nguồn-gốc quan-lại lãnh-tụ thì đều từ chúng tôi mà ra cả. Họ quay về Lừa sống với các anh các chị vì họ cảm-thấy chán ở đây hoặc họ nghĩ ở Lừa sẽ kiếm tốt hơn. Có một điều chắc-chắn họ không là những người gốc Lừa giàu nhất ở Nga.

Chúng tôi thua Mỹ vì sai-lầm của anh Lenine và hậu-duệ cộng-sản của anh ấy. Điều này tôi đã thay-mặt nhân-dân Nga nhận-lỗi với các anh các chị rồi đó. Nhưng chúng tôi sẽ nhớ kỹ điều đó để sửa-chữa và không mắc sai-lầm tương-tự. Chúng tôi không dậm chân một chỗ như các anh các chị.

Vua của chúng tôi từng bán nguyên vùng đất Alaska cho Mỹ chỉ lấy 70 triệu USD. Chúng tôi không ngu mà chúng tôi quá giàu rồi chẳng cần mảnh đất chó ỉa đó.

Rất tiếc, Lenine đã phá hỏng mọi thứ khiến chúng tôi phải làm lại từ đầu.

Người Mỹ người Nhật cũng nên cám-ơn chúng tôi vì nhờ có sự đối-đầu mà họ trở-nên hùng-mạnh một-cách bất-ngờ.

Trước WW1 nước Mỹ còn thua xa nước Anh
Loài Lừa các anh các chị hồn-nhiên thật đấy. Các anh các chị nên tự so với loài bò thì tốt hơn. Không biết mình xấu chỗ nào mình kém tại sao, thì làm cách gì nên tiến-bộ?

Chúng tôi thua người Mỹ điểm nào tôi nhận thấy ngay và nói ra đủ. Tôi có xấu-hổ gì đâu? Các anh các chị gọi chúng tôi là Nga Lợn tôi thấy cũng được. Nội cái vụ cắn-răng chịu áp-bức 70 năm của cộng-sản đảng thì nhận cách gọi đó là xứng-đáng.
Các anh các chị Lừa nếu muốn "thoát Lừa" thì tôi nghĩ không nên sang Nga.

Đây không là nơi phù-hợp cho dân amateur. Nếu giỏi-giang, các anh các chị có-thể giàu nhanh gấp 10 lần sang Mỹ, nhưng các anh các chị cũng có-thể bị giết nhanh gấp 10 lần.

Hiện ở Nga còn khá nhiều chủng-loại cực-đoan sót từ thời Liên Xô. Những đảng-viên phẫn-chí. Những mật-vụ ngứa-nghề. Nhưng đám người này cũng chưa nguy-hiểm bằng chính đồng-bào Lừa của các anh các chị, những kẻ sống bất-hợp-pháp tại Nga mà tôi đã kể ở trên.

Giết Lừa chính là Lừa, và chỉ có-thể là Lừa. Đâu cũng vậy. Các anh các chị có-thể tự bôi-bẩn quê-hương mình, không nên bôi-bẩn quê-hương chúng tôi.

Anh Yamato viết câu này cho thấy tư-duy lịch-sử chính-trị của các anh các chị dân nước Lừa thật là buồn-thảm:

"À quên bọn nài hình như bị Mông cổ rợ cai trị những 150 năm"

Thời đó quân Mông-cổ bá-chủ từ Âu sang Á. Ai chả bị đánh tơi-bời? Nhưng người Mông không cai-trị chúng tôi theo cách lập hẳn một vương-triều như Nguyên Dynasty ở Trung Hoa, vì đất-nước chúng tôi quá rộng. Họ chỉ chiếm từng thành-quách nhỏ, trong những khoảng thời-gian nhỏ. Chúng tôi gọi họ là Tatar.

Nhưng tôi thấy điều đó là tốt. Được cai-trị bởi những lãnh-tụ xứng-đáng, có gì phải băn-khoăn? Chắc các anh các chị chỉ thích nước Lừa được cai-trị bởi những anh Lừa chính-tông thuần-chủng, tài chẳng có, và tiền cũng không?

Tôi cho đó chính là bi-kịch của các anh các chị. Khi chưa đủ lớn, đừng nên cố làm việc lớn.
Anh Yamato không nên hồ-đồ chửi người Nga chúng tôi.

Theo tôi, chính lãnh-tụ của các anh các chị lựa-chọn chế-độ cộng-sản, và chính các anh các chị cũng đã chọn theo lãnh-tụ của mình.

Người Nga chúng tôi đã ngu-dại theo các lãnh-tụ giống các anh các chị, thì anh nên chửi đích-danh điều đó chứ. Sao lại chửi chúng tôi làm các anh các chị khổ?

Tôi hiểu anh đang xách-mé và hiểu mục-đích câu-hỏi của anh, nhưng tôi vẫn trả-lời anh. Khi khinh-bỉ, tôi không nhất-thiết phải im-lặng, cũng không nhất-thiết phải chửi-rủa.

Thưa anh. Ngay từ thời sinh-viên mồ-ma nước Liên Xô cộng-sản, tôi đã tự nhận mình là "người Nga" và các bạn Nga của tôi rất khoái điều này.

Trong thâm-tâm họ có thật-sự vui không thì tôi không rõ, nhưng chắc-chắn họ không coi tôi là "con chó ghẻ" như các anh các chị mong-muốn. Họ luôn đối-xử với tôi cực tốt. Một tình-cảm mà tôi không hề nhận được từ đồng-bào cũ (chính là các anh các chị) của tôi.

Một lần chúng-tôi sang thực-tập tại một quốc-gia lân-bang, lúc sắp về lại Nga, tôi reo lên với các bạn của tôi rằng hurrah chúng ta sắp "về nhà" (domoi) rồi.

Một anh bạn cười kha-kha rồi nói, kìa thằng S. nó bảo "domoi", rồi ôm bổng tôi lên. Tôi hiểu tình-cảm của anh ấy.

Hiện-giờ hộ-chiếu của tôi ghi rõ Nationality là Russian. Điều này chắc-chắn khiến các anh các chị buồn-lòng, chứ đồng-bào Nga của tôi thì không. Các con tôi đã là "natural born russian". Không lẽ bố của chúng lại là "con chó ghẻ"?

Một người con của tôi đã thực-hiện nghĩa-vụ quân-sự, tất-nhiên không với tư-cách "một anh Lừa lưu-vong", nhưng với tư-cách một công-dân Nga chính-tông.

Tôi tự-hào về điều đó, cũng như các anh các chị công-dân Mỹ gốc Lừa, Đức gốc Lừa, Pháp gốc Lừa, họ cũng tự-hào về tổ-quốc của họ và sẵn-sàng làm nghĩa-vụ công-dân. Tôi có-thể cá 100 ăn 1 với các anh các chị rằng anh Philipp Roesler cũng chả khác gì tôi cả.

Tôi đã đốt hộ-chiếu Lừa của tôi, như nhiều bạn-bè gốc Lừa khác. Điều này có-thể khiến các anh các chị khó-chịu, nhưng tôi không thấy thế.

Gia-đình tôi đã có-thể di-cư sang một nước khác từ những năm 1990s, nhưng tôi đã không làm thế.

Ở đây chúng tôi sống tốt, không bị ai làm-phiền, trừ đám Lừa nhập-cư bất-hợp-pháp. Các anh các chị đến đâu quấy đó. Chả một ngày tử-tế yên-hàn.

Nhà-cửa ở đây đắt ngang Tây Âu nhưng cũng đúng thôi vì thu-nhập tương-xứng.

Nếu làm trong ngành công-nghệ các anh các chị nhận lương chừng $2,000/tháng. Nếu làm trong ngành y-tế lương cao hơn chút.

Mức-lương vậy là thấp so với mặt-bằng EU, nhưng bù-lại chúng tôi có thu-nhập phụ từ nhiều nguồn.

Các bạn tôi thường tận-dụng nhân-công giá-rẻ, chính là đám Lừa mà tôi kể, để làm-việc như nô-lệ trong những xưởng tư-nhân không đăng-ký kinh-doanh. Các bạn tôi vẫn đi làm công-sở, mà vẫn quản-lý xưởng bình-thường, như chăn lợn.

Các bạn tôi thuê đồng-bào các anh các chị với giá nhân-công rẻ hơn cả thuê bò, và cho chúng sống trong những khu nhà hoang ngoại-ô.

Ở Nga còn rất nhiều nhà hoang thưa các anh các chị. Đó là các chung-cư cũ từ thời cộng-sản nhưng chính-quyền chưa có tiền phá-dỡ. Các anh các chị nô-lệ sống ở đây không mất tiền nhưng cũng chẳng có tiện-nghi gì kể-cả lò-sưởi vào mùa-đông. Xưởng cũng đóng tại đó luôn. Các bạn tôi thường làm ngành may-mặc. Nô-lệ thường làm-việc 12-14 giờ mỗi ngày. Cũng đáng lo-ngại.

Cuối tuần các bạn tôi tập-trung sản-phẩm và giao cho thương-lái. Công-việc không có gì vất-vả.

Tôi thì không thuê nô-lệ vì tôi có việc kinh-doanh khác.
manfromrussia said... (635)  

Anh Pham

Tôi không có quyền khóa ai cả nhưng nếu anh bị khóa tôi cũng không ngạc-nhiên. Anh xách-mé trong từng câu nói. Người Nga chúng tôi nói "thối trong từng hơi thở". Người Mỹ cũng có câu tương-tự. Anh không có ý-định hỏi-han gì nhưng chỉ châm-chọc xỏ-xiên. Sorry anh xỏ-xiên cũng không duyên-dáng.

Thôi tôi bàn tiếp đề-tài các bạn gốc Lừa của tôi kinh-doanh ở Nga.

Một anh bạn tôi làm nghề gia-công quần. Anh ấy thuê chừng 15 nô-lệ Lừa và đầu-tư chừng 50 máy-may. Số máy phải thật nhiều để lỡ hỏng-hóc thì công-việc không bị đình-trệ. Còn nô-lệ lỡ ốm-đau hoặc trốn thì thuê ngay người khác thay-thế.

Chúng tôi cũng có "chợ người" thưa các anh các chị. Nhưng chợ này không tập-trung ở các góc phố như bên Lừa, mà có đầu-nậu. Khi cần lao-động, chúng tôi gọi báo đầu-nậu trước khoảng 1-2 ngày.

Thu-nhập từ may gia-công của anh bạn tôi chừng $100,000 một tháng. Anh ấy thuộc biên-chế một viện khoa-học và vẫn lĩnh lương ở đó.
manfromrussia said... (636)  

Tôi rất ghét các anh các chị nào hay nói câu "chó không chê chủ nghèo" hàm-ý trách chúng tôi coi nước Lừa như cái giẻ rách.

Chúng tôi không là "chó" và nước Lừa cũng không là "chủ" của chúng tôi. Các anh các chị tự nhận mình là "chó" cũng được nhưng vui-lòng không gán chúng tôi vào.

Chúng tôi vinh-hạnh được sống trên tổ-quốc mình, được lao-động phục-vụ đồng-bào mình. Chúng tôi chả có trách-nhiệm gì với các anh các chị. Các anh các chị chết hết chúng tôi cũng chẳng khóc đâu. Thương thì có.
Anh Pham cay-cú quá sẽ hại thần-kinh đấy. Tin tôi đi vì tôi là chuyên-gia.

Chúng tôi coi các anh các chị là nô-lệ thì có gì sai? Chính các anh các chị muốn như vậy. Các anh các chị không bao-giờ là người cùng dân-tộc với chúng tôi. Người Nga chúng tôi hiểu rõ điều này và mặc-xác các anh các chị.

Đừng nghĩ tôi nói tiếng Lừa viết tiếng Lừa mà tưởng tôi cùng dân-tộc với các anh các chị. Đừng nhận-vơ vớ-vẩn thế.

Một xác Lừa ở ga metro sẽ được nhân-viên môi-trường đến xúc mang về bãi-rác chứ không được cảnh-sát truy-tìm thủ-phạm. Họ đáng-thương thật đấy, nhưng đó là giá họ phải trả, vì họ là Lừa.
Dân-tộc Nga của tôi đã từng bị dân Tây Âu rất coi-thường trong suốt gần 100 năm. Điều này là xứng-đáng.

Nhưng giờ thì không như vậy. Chúng tôi đi đến đâu cũng được chào-đón. Chúng tôi được đối-xử không khác gì mấy anh Arab choàng khăn để râu dài.

Vì chúng tôi có tiền và tiêu hoang. Chúng tôi tiêu để bù 100 năm bị kìm-hãm và rẻ-rúng.

Người Tây Âu không gọi chúng tôi là trọc-phú như các anh các chị. Họ gọi chúng tôi là thượng-đế. Họ không mong chúng tôi phá-sản như các anh các chị. Họ mong chúng tôi mua thật nhiều hàng.

Các anh các chị còn không biết phân-biệt thứ-hạng đẳng-cấp con-người qua đồng tiền người-ta sở-hữu, thì các anh các chị chờ-đợi điều gì vậy?
Tôi chỉ yêu người giàu thưa các anh các chị.

Nếu bố mẹ tôi nghèo thì tôi có-thể thương họ chứ dứt-khoát không yêu. Họ nghèo thì không nên đẻ tôi hoặc bất-kỳ anh em nào của tôi. Điều này tôi tán-thành với anh Pín. Họ nên nạo-thai hoặc cùng lắm bán tôi cho nhà giàu.

Tôi thà không có-mặt trên đời còn hơn làm con người nghèo.

Người nghèo thì thêm tính hèn, thêm sự nhục-nhã, và các thói xấu khác như trộm-cắp gian-giảo lươn-lẹo. Tránh sao được? Làm gì có ai nghèo mà trong-sạch?
Nếu các anh các chị Lừa sợ bị coi-thường khinh-rẻ thì chỉ có một cách là trở-nên giàu-có như chúng tôi.

Các anh các chị hàng tuần sang Singapore hay Hongkong vứt những cọc dollars mua hàng không cần đếm. Tip cho các em vũ-nữ dăm chục một trăm như bố-thí ăn-mày. Thích thì xách một chiếc BMW mui-trần về chạy nhẹ như mua con trâu con thỏ. Chứ đừng rình nhặt những món đồ bày hớ-hênh trong siêu-thị của họ và giả-vờ quên cả tiền mua vé metro.

Tự-khắc các anh các chị được coi-trọng, cho-dù da-dẻ các anh các chị vẫn xấu-xấu bẩn-bẩn như bây-giờ. Răng vẫn vẩu và mũi vẫn tẹt.

Các anh các chị cũng chẳng cần tự-hào 4000 năm hồng-hoang và đại-tướng Văn Tiến Giáp, chẳng cần tranh-giành mấy cái đảo nhỏ-xíu với bọn Tàu Phù.

Dễ lắm thưa các anh các chị. Đâu phải gân cổ gồng người?




Tuesday 11 November 2014

Đục hà

Có lần đi Đồ sơn đá phò, tôi ngồi ở kè đá ngắm biển nghỉ giữa hiệp. trời đẹp, nước ở đồ sơn đỏngầu, tôi thấy Cát bà ở phía xa xa xanh xanh.


 Chỗ đó là gần cái bến tầu ra Hòn Dấu , tôi thấy có vài chị áo đen đang đục cái đéo gì ở những cục đá sát biển, thủy triều lên dần, ném lên bờ  ni lông rác rưởi gần chân các chị. các chị già, cỡ 5x, là tôi đoán chứ các chị quấn khăn kín mặt,  lưng áo đen mồ hôi bám thành những vòng trắng loang lổ.
 Tôi tò mò, đéo biết các chị đục cái gì, thế là tôi ra xem.

 Các chị dùng 1 cái búa nhỏ, đầu nhọn, đục rất nhanh trên tảng đá to chi chít đéo gì, khi vỏ con đéo gì vỡ, chị gẩy phần thịt, vào 1 cái chậu nhựa, lúc đó buổi chiều, chị đã đc kha-khá.

 Tôi cố nhìn theo tay các chị và tảng đá, nhưng chịu không biết nơi nào có thịt con đéo gì, nơi nào ko, với tôi cả tảng đá giống nhao hết, chi chít những đéo gì đen đen và loang lổ vết đục.

 Các chị thật vất vả, đục đục, gẩy 1 cái, đục đục, lại gẩy 1 cái.
 Gẩy con đéo gì, trông như như cục đờm đặc,  vào 1 cái chậu nhỏ.

 


 Tôi lân-la hỏi thăm 1 chị, mới biết hóa ra đó là con hà, con này rất bổ, ăn xong địt khỏe lắm,  nghe đồn thế, ở việt nam, từ dái ông dê đến con sâu chít, từ con mài mại  đến cẳng ếch ương, thứ gì cũng được cho là phương thuốc bí truyền cường dương tột đỉnh.

 chỗ Hà này, chị bán đc khoảng 3 đô mĩ aka 60k. nếu gõ cả ngày với tay chuyên, có thể kiếm đc gấp đôi.

 Các chị không có nghề gì, quanh năm, chỉ đục hà cũng đủ kiếm cơm. nhà các chị ở 1 làng chài ven biển sát đồ sơn.

 Chị hỏi tôi là khách du lịch hả, tôi nói vâng. tôi đoán chị biết tôi đến đây chỉ để đá phò.

 Rồi các chị lại đục kì cạch, mải mê, nhễ nhại.


(ảnh ăn cắp)

  Dái tôi đã hồi, tôi chuẩn bị tạm biệt các chị để đi làm nháy thứ 2, ở đây, phò 250k / nhát, phòng thu 150k, gái thu 100k, nộp chủ 50k, gái hưởng 50k / nhát + tiền bo. Các cô hay đạp xe từ nhà nọ sang nhà kia hành nghề. nhiều cô đắt-sô đi xe ôm cho nhanh chuyến.

 Vừa lúc chị cũng về, chị thu dọn đồ, gẩy cố vài con hà sót trước khi thu-búa, ưỡn lưng thư giãn, lưng chị nhẽ  đau do cúi nhiều, chị tự dùng tay đấm lưng kêu bình bịnh. thủy chiều đã hắt sóng vào chân  chị.

 Lúc chị ngẩng lên, vừa xinh có vài cô gái tất nhiên làm nghề bán hoa đang đạp xe đi đến nơi khách-đợi. các cô trẻ, trông tàm tạm, vừa cong mông đạp xe vừa đùa, tay lái chao đảo theo điệu cười.

 1 chị nhìn và chửi với theo, tất nhiên nhỏ nhỏ đủ nghe : tổ sư bố mấy con phò bán trôn nuôi miệng.

 Tôi đi ăn nhát nữa, các chị rẽ ra chợ bán hà.
 Tôi nhìn theo lưng áo các chị loang lổ vệt mồ hôi trắng.

Tuesday 4 November 2014

người mẫu và mại dâm

Nhân dân cần lao hay chửi các cô là phò, khiến tôi rất đau lòng. các cô không ăn cắp, cũng ko làm hại ai hết.

Một món hàng, cần bán khi giá cao nhất, điều đó, đến con chó cũng biết. 


 Nếu tôi là liền bà hoa hậu, thì tôi bán dâm đương nhiên, có điều giá tôi cao đễn nỗi, chỉ cần 1 khách là đủ, thằng khách đó phải là đại gia.

Nếu tôi là á hậu hay thấp hơn, giá thấp hơn, lúc này có thể tôi có hơn 1 khách, cơ mà vẫn phải là đại gia, loại có đến 20 khách là suy vi lắm rồi, cơ mà kiếm đc nhà, xe, tiền là tôi ưng.


 Là hoa hậu, giá tôi sẽ đắt và cực đắt, 1 nháy giao cấu đc tặng con bmw mui trần tội gì tôi giữ ơ kìa? hay giao cấu miễn phí mới là cao-quý? lí gì mà kì lạ vậy?

Kệ miệng lưỡi người đời chửi, những kẻ đó vị thế thấp đéo chấp.

Nếu giao cấu lấy tiền gọi là phò thì tôi tin các bà vợ của nhân dân cần lao cũng là phò nốt, vì khi anh chồng trót tiêu mẹ hết lương tháng ko nộp cho các cô, các cô cũng dỗi hông cho giao cấu nữa ơ kìa...

1 cô gái xinh đẹp là sinh viên, yêu 1 bạn học cùng sinh viên nghèo cũng, họ rau cháo nhúc nhắc giao cấu qua ngày.

 Bốp 1 phát, cô đoạt giải 1 cuộc thi hoa hậu lớn, thì RIP thàng kia luôn.

Sau 1 tuần 1 tháng lên xe xuống ngựa váy áo lả lướt đại-gia mời tôm hùm vang trắng, lênh khênh cao gót lội bùn cống thối vào xóm nghèo làm từ thiện,  cầm tay mẹ liệt sỹ nhăn nheo nhét phong bì!!!.

Thì anh người yêu sinh viên nghèo kia mời thủ dâm mà tự tưởng tượng ra hình bóng người xưa. 

 Chàng đã mất nàng, mãi mãi....

Hay các anh chị sắp kể tôi nghe 1 chuyện hài kiểu : " chị đồng nát từ chối đại-gia?? " hay "Cảm động mối tình Hoa hậu cưới anh ba gác " ???


Các cô người mẫu này tham lên bị bẫy, tôi chê.
Nhẽ ra là cao cấp, cần đi ăn hải sản tu hài, vang trắng, nến hồng, mềnh màng va chạm tý, chân chạm chân nhẹ nhẹ dưới gầm bàn phủ khăn trắng, có anh hầu bàn cầm chai vang đứng cạnh rót diệu bú mềnh màng, chạm cốc leng keng, nói với nhau về xoai vần thế sự..... 


 Sau đó mới vào khuê phòng 5 sao, đi thang mái lên nhẹ nhàng, nghe con tim đang rung động, rồi lao vào như 2 con chọi máu, cao sang biết bao hỡi ôi...... 

 Đàng nài vào KS tàu nhanh như 1 cô phò cỏ đồ sơn 200 VND/ phát hỡi ôi, mới bị bọn CA nó bẫy cho vào tròng . 

Tôi là cô người mẫu kia các chị ơi, tôi bán tối tăm mặt mũi, kể ngày đc đôi nhát kiếm 3k $, 1 năm làm 300 ngày  trừ 65 ngày đèn đỏ có gần 1 triệu đô.... làm độ dăm năm, kiếm vài triệu mĩ kim, rồi tôi bỏ nghề, lấy 1 anh. 
Sau đó đầu tư lại cỡ 100k $ đi làm từ thiện, cho bọn lá cải vài k $ cho chúng nó viết bài nâng-ghe, thế là tôi lại : " Thơm như hương huệ hoa nhài...Sạch như nước suối ban mai giữa rừng...... ngày mai... trong giá trắng ngần. " ( @thơ thàng qp nào đéo nhớ ). 

Khi 2 vợ sống với nhau, đôi khi tình dục Ko phải là tất cả. Nếu chồng chị trót đi giao cấu với các cô phều, hãy tha thứ, 1 hoạc thậm chí nhiều lần, lếu chị trót sa vào lưới tình của ai đó, tôi cũng nói i hệt với anh nhà !!! hãy tha thứ, nếu việc đó làm vợ hay chồng vui hơn...theo khoa học gì đó, 1 cặp vợ chồng sau 7 năm, tình dục sẽ nhạt nhòa nhạt nhòa phôi pha và ko HAM MUỐN hỡi ôi đau xót.

 Để sống đc với nhau đến đầu bạc ranglong, ngoài tình yêu, cần thêm lòng vị-tha.

Và khi về già, họ có thể nắm tay nhau, ngồi trên ghế đá, ngắm mặt hồ, và nói : hồi trẻ tôi lừa bà đi giao cấu ngoài 167 lần... và chị vợ ( già cũng ) nói : tôi lừa ông gấp 3 từng đó... và họ móm mém cười với nhau.



(ảnh ăn cắp)


Rồi họ cầm tay nhau chặt hơn, nhìn lá vàng nhẹ rơi, mơ màng về thời hoàng-tráng.... 



( bài biên có sử dụng ý tưởng của An hoang trung tướng lừng danh)