Thursday, 21 November 2013

Tại sao xã hội nài vô cảm?

 Bài nài đéo có chửi bậy phụ khoa vì nó đc đăng ở báo này: 

 http://suckhoedoisong.vn/20131121104031641p0c121/sao-xa-hoi-nay-vo-cam.htm



  Thỉnh thoảng đọc báo lại giật mình, chuyện 1 người sắp chết do tai nạn bị bỏ mặc, 1 người bị thương do ngã xe nằm im bên đường, mọi người vẫn vội vã vọt qua, đám đông bu vào đông dần và bàn tán, vv. Mọi ô tô bị chặn lại đều từ chối chở người đi cấp cứu. 


ảnh ăn cắp



 Nếu buổi tối, khi đường rất vắng không còn ai, thì càng ít người dừng xe giúp đỡ, họ ngại phiền-phức.

Chỉ liếc qua báo mạng, thì không thiếu những người bị đánh, thậm chí đã có trường hợp bị đâm đâm chết, bởi người nhà nạn nhân, do bị nghi chính là thủ phạm. Bởi vì thường thường, khi tai nạn xảy ra, mọi người luôn bắt người va chạm với nạn nhân đưa nạn nhân đi viện cấp cứu. Sai đúng xét sau.
Người nhà nạn nhân, không cần biết phân biệt phải trái, giữ dịt người giúp đỡ lại, hoặc giữ giấy tờ giữ xe, chờ nạn nhân tỉnh để đối chứng.
Nếu anh giúp người may mắn, nạn nhân tỉnh lại, và nói nguyên nhân tai nạn, anh sẽ được xin lỗi và được cám ơn.
Nhưng đó là may mắn, nếu không may, nạn nhân tỉnh lại nhưng không nhớ gì ( trường hợp này không ít), hoặc xúi quẩy hơn, nạn nhân chết, thậm chí chết trên đường đến viện, khi đưa đến cổng viện họ chỉ là cái xác, lúc này thì thật tai bay vạ gió, anh giúp người lúc này không thể thanh minh, bác sĩ, công an, dân sẽ xúm đông xúm đỏ, và người nhà nạn nhân bám vào cái lí nghe có vẻ lọt tai: “nếu anh không gây tan nạn, sao anh đưa nạn nhân vào viện? “.

Bạn của tôi, đã dừng xe chở 1 anh bị tai nạn bất tỉnh theo lời đề nghị của đám đông, khi đến viện, 1 anh đi cùng giúp khiêng người và biến mất, anh bạn tôi phải để tên tuổi, đặt cọc tiền viện gần 3 triệu, và tìm số điện thoại gọi người nhà nạn nhân đến.

Khi người nhà đến, anh tưởng xong và được cảm ơn vì việc thiện, nhưng tai bay vạ gió, anh bị nghi là người gây tai nạn, không ai tin khi nghe anh giải thích, họ gọi công an đến, anh bị giữ ô tô để điều tra hơn 1 tháng, anh nạn nhân do say quá khi tỉnh lại hoàn toàn không nhớ gì, và để chạy cho chiếc xe tiền tỷ ra, anh bạn tôi phải đi lại nhiều lần rất mất thời gian, anh phải lo lót tiền cho chính người anh cứu và thân nhân để họ kí vào biên bản 2 bên tự giải quyết, vụ việc xong xuôi, anh phải mất thêm hơn 1 triệu để giặt ghế xe do máu bám, mất tiền lưu kho cho cái xe yêu quý, và tiền bão dưỡng xe do bị bỏ không quá lâu. Và tiền phong bì rượu chè cho các anh công an mà anh nhờ vả.
Và tôi cược nếu quay lại được thời gian, anh sẽ bỏ mặc người bị nạn, vì quá nhiều rắc rối sẽ đến sau đó.



ảnh ăn cắp

Tôi cũng nghe nhiều chuyện có anh đưa người tai nạn giữa đêm đi cấp cứu, và bị chém đứt gân tay, hoặc bị người nhà nạn nhân đánh hội đồng, mà không hề kịp thanh minh câu “chính tôi là ân nhân!”.
Có anh đưa người đi cấp cứu thì té ra nạn nhân trước khi bị tai nạn đã cầm 1 số tiền lớn, và nó không cánh mà bay, lúc này anh đưa người cấp cứu rất khó thanh minh, và người nhà thì tóm chặt đòi khoản tiền đó!!!
Khi cứu 1 người bị tai nạn, quá nhiều rủi ro đang chờ bạn.
Trong các trường hợp tai nạn ở phương Tây, dân không bao giờ di chuyển nạn nhân, trừ khi nạn nhân đang ở trong 1 chiếc xe đang cháy, nếu không lôi ra kịp thì sẽ chết cháy, nếu không họ chỉ ngồi cạnh, an ủi nạn nhân và gọi cấp cứu nếu không biết cách sơ cứu. Và việc đầu tiên của đội cứu hộ là cố định cổ nạn nhân, và đưa lên cáng nhẹ nhàng nhất có thể.



(ảnh ăn cắp. Hãy xem cách anh Tai xử lí, việc đầu tiên là cố định cổ nạn nhân, Lừa đéo biết cíu có khi làm chết mẹ ông nạn nhân mà tưởng hay)

Việt nam bất biết thế nào, khi nạn nhân bất tỉnh, đều bế xốc nạn nhân lên đưa vào viện, thậm chí để nạn nhân nằm vắt vẻo trên xe máy…
Về y mà nói, nếu nạn nhân bị gãy cổ, thì cú bê đó khiến nạn nhân chết ngay, hoặc cả đời họ sẽ ở trên xe lăn, vì tổn thương tủy sống, hoặc nếu bị gãy xương, cái xương gãy sẽ chọc đâu đó gây nặng hơn, hay chấn thương sọ não thì bị gập cổ khiến cho nạn nhân ngừng thở vĩnh viễn … Nhiều trường hợp bác sĩ phàn nàn do nạn nhân chết vì gãy cổ mà bị bê-vác-xốc trên yên xe máy để đến viện, khiến đến nơi thì đã bắt chuồn-chuồn không cứu kịp.

Ở Việt nam nhân dân thường không được học qua cách sơ cứu, và nếu bạn cũng chưa biết cách, tôi khuyên bạn không nên cứu.


Khi cứu 1 ai đó, nếu không biết đúng cách, rất có thể bạn đã giết người ta. Và với bao nhiêu rủi ro bạn có thể gặp sau đó với người nhà nạn nhân, hãy cân nhắc khi cứu 1 ai đó.
 
 Chính tôi, hồi ở VN, khi lái xe thấy 1 đám đông phía trước, có 1 xe máy nằm đường với 1 vết cày và dầu loang dưới lòng đường, 2 chiếc dép tổ ong rải rác và chiếc mũ bảo hiểm lăn lóc, tôi thấy vài người đang cố vẫy xe ngược chiều….

Tôi giảm số, tạt vào vệ đường, cài số lùi, và quay ra đường khác, vài xe khác cũng làm y như tôi.
 Nếu anh nạn nhân hôm đó có do cấp cứu muộn mà thở hắt-ra mà gặp Diêm vương, mong anh hãy hiểu cho tôi, sống ở xã hội này, muốn làm người lương thiện cũng đâu có dễ.





24 comments:

  1. Văn anh Bín đéo có phụ khoa thì như lồn, tôi dí buồi đọc, hehe

    ReplyDelete
    Replies
    1. gí buồi tôi cũng dí lồn cần, tôi kiếm đc 10 Mĩ haha

      Delete
    2. biên có lồn chả đc đồng lồn nào dcm

      Delete
  2. A ha, nó cắt mẹ đoạn bắt chuồn chuồn của anh. Đcm bọn báo.
    Vừa rồi anh bênh chị Tiến, cơ quan ngôn luận của chị đăng ngay bài của anh. Nói thế đéo phải dìm anh đâu nhá. Bài anh hay + quan hệ tốt đẹp với chị Tiến.
    Giờ anh làm tiếp bài trên lốc bênh anh #, anh Zũng Trịnh, anh Luận Vũ, Zũng Đinh, etc..
    Các báo ngành cứ gọi là lạy anh xin bài, tiền nhuận tậu mẹ luôn cả Milton Keynes nhẻ.

    ReplyDelete
    Replies
    1. địt mẹ được thế thì phúc quá, cơ mà tôi chỉ bênh đc chị Tiến, các anh khác tôi đéo bênh nổi hehe

      Delete
  3. A Pín viết bài đéo nào tôi cũng ưng nhưng bài nài tôi không ưng. Thế mới đểu. Các trường hợp anh nêu khi cứu người gặp phiền hà rắc rối chỉ là cá biệt. Và tôi cho rằng anh phịa một phần để tăng tính hấp dẫn & thuyết phục cho bài viết. Xã hội nài đang vô cảm thật nhưng nói rằng họ vô cảm vì họ sợ phiền hà như những lý do anh nêu thì tôi e không phải. Và đặc biệt không nên cổ võ cho sự vô cảm nài
    Nói chung phải đặt mình hay người thân mình là người tai nạn thì mới hiểu và thông cảm.
    Cách đây gần 10 niên. Tôi nhớ hôm tôi và ông anh phi từ Hải phòng về Nụi ban đêm, địt mẹ cũng gặp một vụ ty nhiên lúc khênh lên xe có thằng bạn của nạn nhân đi cùng. Đang chạy vào Bệnh viện ở Hải Dương thì thằng bạn nó kêu anh ơi nó tắt thở rồi, xong nó khóc rống lên ông anh tôi lái xe vãi mẹ cả đái ra, vừa lái vừa run. Tôi cũng camerun. Về nhà nói thực ám ảnh cả tháng.
    Cách đây khoảng 6 năm. Hôm tôi vào Thanh Hoá, bọn tôi 4 thằng. Vào gần đến nơi tầm trưa mấy thằng bạn ở TH thì đang ngồi mâm chờ rồi tý lại giục đến đâu rồi, chờ lâu quá. ĐCM vào đến gần TH thì thấy 2 ông xe tải húc nhau. Tôi cầm lái nên từ xa tôi đã phát hiện thấy mấy thằng cứ vẫy các xe dọc đường nhưng đéo xe nào dừng, bọn nó còn chắn xe con đập rồi giật cửa mà xe nó đéo cho lên, tôi thấy vại cũng dừng mẹ xe cách đó đôi trăm mét đái phát đã. Khi thấy nó giật được cửa 1 xe đưa nạn nhân lên tôi mới lên xe đi. Địt mẹ có 1 thằng bạn nó chửi tôi ác lắm, như con chó, đang lái xe tôi kệ mẹ sau tôi cũng bật lại nó và viện lý do này kia rằng bọn TH đang giục đến nhanh để nhậu, rồi giữa QL1 thiếu đéo gì xe ko có xe mình thì cũng có xe khác, rồi lần trước tao bị 1 thằng tạch trên xe hãi lắm. Nhưng địt mẹ tôi vẫn áy náy lắm.
    Và cuối cùng sau vụ đó khoảng 2 tháng nó vận mẹ vào tôi. Đúng là bách nhục.

    ReplyDelete
    Replies
    1. anh có lòng nhân, thế là tôi ưng.

      Delete
    2. anh nào chuồn, tôi cũng ưng, vì rủi ro cũng cao

      Delete
  4. Cách đây tôi 6 niên tôi sang nước bạn, địt mẹ bọn tôi chạy con bán tải từ trong rừng ra. Đường thi công mới mở tạm nên chúng nó chỉ cắt cua và hạ độ dốc sơ sơ, khó đi vãi, vừa xóc, vừa dốc, vừa hẹp, cài cầu liên tục. Đến lúc vừa ra đến đường to dạng liên huyện rải cấp phối thôi nhưng khá bằng phẳng thằng cu em bảo thôi anh cũng mệt rồi ra đường đẹp để em lái cho.
    Lại nói lại một tý lúc vừa ra đường to thấy ở ngã 3 một cây lớn tôi dừng lại nghỉ ngơi tý uống nước, đi đái, dưới tán cây cũng có 1 con bán tải đang dừng, bọn tôi phi ra vệ đường đái thì thấy 1 em ngon lắm cũng đang ngồi đái, nhưng nó lấy cái khăn chùm kín lưng nên đéo nhìn thấy tý mông nào, tiếc tiếc là. Mấy thằng cu em hình như cũng trêu đểu mấy câu nhưng đại loại nó cũng chả hiểu vì có biết tiếng điếu đâu. Thằng chồng nó đứng hút thuốc cũng biết là trêu đểu nên hơi tỏ vẻ bực bực.
    Còn tý nữa

    ReplyDelete
  5. Bọn tôi đái xong phi luôn đi được khoảng chục cây thì xe nổ lốp bánh trước mà lại đang xuống dốc, thế là nhoằng nhoằng, tôi chỉ hô được câu ăn Cứt rồi thế là xong phim. Địt mẹ xe lật nghiêng rê khoảng 20m húc đầu và taluy dương. May chứ nó xuống vực thì tèo hết. Bọn tôi nháo nhào đạp vỡ kính hậu phi ra, nhưng còn 3 người kẹt lôi mãi mới ra được. Anh em nói chung thằng nào cũng sứt sát lung tung xoè cả, 1 bác đi mẹ quai hàm, một bác thì toác đào lao, máo phun như cát tiết gà nhìn khiếp vãi, lúc đó nói thực anh em tôi cũng cuống điếu biết xử lý sao??? Vì giữa rừng, chả có dân cư gì, sóng điện thoại ko, người đi đường thì không có, băng bó tạm cho hai bác bị thương nhưng máo vẫn phun khiếp khiếp là bọn tôi chỉ sợ các bác ấy tèo. Đợi khoảng 20 phút mới thấy chú bán tải lúc nãy lấp ló đằng sau. Hehe. Chú ta dừng xe và tôi đoán chắc cũng đang đi đái. Khà khà.
    Còn tý nữa.

    ReplyDelete
  6. Bọn tôi phi lại ra hiệu có tai nạn, thằng chồng nó biết bọn nài vừa trêu vợ nó đái nên đéo chở, bọn tôi đàm phán bằng tay, rồi mồm cứ ê ê một lúc nó cũng đéo chở điên quá bọn tôi vác đá ven đường doạ bảo địt mẹ mài ko chở ông đập chết. 2 vợ chồng nó thấy bọn tôi hung quá mà giữa rừng vắng nên nó đành phải chở nhưng cũng đéo cho ngồi trong xe mà bắt ngồi thùng, chạy gần 100km nữa mới về đến chỗ có bệnh viện. Tôi và 1 thằng nữa thì ở lại trông xe để chờ đội kia về gọi xe cứu hộ. Tôi chờ đến tối mịt mới có xe đến, cẩu được cái xe lên đưa về thị xã thì gần sáng mẹ. Phi đến bệnh viên thì cũng may 2 bác kia ko tèo, nhưng khâu thì như vắt sổ. Đúng là nhục điếu chiệu, Có khi hôm ở Thanh Hoá mà tôi chở ông kia thì có khi hôm đấy bọn tôi điếu việc gì, hay là quả báo nhể A Pín?? Khà khà.

    ReplyDelete
    Replies
    1. quả báo cái lồn, nó đéo chở các anh cũng đéo chết đâu hehe

      Delete
    2. địt mẹ nổ lốp xuống dốc có cái đéo đéo gì, tôi chở đến 70 lừa đang lao xuống đèo chiềng-đông cỡ 50 km/h, đang để số 3 chết, dcm tý lại dúi phát sợ nhải số, lốp trước bên phải nổ bùm phát, tôi phanh lại thay lốp chả có đéo gì xoắn dcm bọn anh lái ngu

      Delete
  7. Cơ quan ngôn luận chị Tiến đăng bài anh pín ở đâu các anh

    ReplyDelete
    Replies
    1. http://suckhoedoisong.vn/20131121104031641p0c121/sao-xa-hoi-nay-vo-cam.htm
      Anh lười thế. Dòng chữ "cơ quan ngôn luận" to đoành anh không thấy hả?

      Delete
  8. Bài chói loà chân lí dư lày mà chỉ được 10 mẽo thôi hả anh Bín!

    ReplyDelete
  9. Mấy bài về vấn đề này của Anh Pín lồn trâu tôi ưng vì nó hoàn toàn có Lý và có xảy ra trên thực tế. Điếu cần biết số ít hay nhiều, chỉ cần 1 lần vào đúng mình là chết mẹ rồi. Nên quan điểm của tôi là nếu đéo có ai ngoài mình thì vẫn nên giúp nhưng với điều kiện là phải biết về sơ cứu và tốt nhất là nên văn minh như Tai lông. Bố mài cứ gọi cứu thương và cảnh sát cho chắc. Tất diên là nên có cách để chứng minh mình vô can cho chắc ăn, DCMNC, ở xứ toàn ông Lừa với bà Bò này cứ phòng bị gậy cho chắc ăn. Tôi địt cụ các Anh nào phản đối đấy, các Anh cứ xông vào mà cứu người đi kiểu đéo gì có ngày chả dính các ca như Anh Pín viết. Nên muốn cứu được nhiều người hơn nữa thì trước tiên phải bảo toàn cái đầu trên cổ các anh trước đã, có phỏng anh Pín?

    ReplyDelete
    Replies
    1. chuẩn rồi, ai cũng phải lo thân mình trước, nó chết kệ con mẹ nó, lỗi của anh đéo đâu, vì cái xứ lừa nó thế, chứ đéo phải anh bất-nhân

      Delete
  10. "mong anh hãy hiểu cho tôi, sống ở xã hội này, muốn làm người lương thiện cũng đâu có dễ"
    Em ưng câu này!
    Kiểu như:
    Trên đời có 4 cái ngu
    Làm mai gánh nợ gác cu cầm chầu
    Và cái này có thể là cái thứ 5 và nhiều cái n khác!

    ReplyDelete
  11. Anh Pín giỏi quá! Anh viết hay, đặc biệt câu cuối!

    ReplyDelete
  12. Trong các bài kiếm nhuận bút của a Pín, tôi thích bài này vì nó không “úp sọt” (từ của Phẹt Phò). A Pín đã trải nghiệm trên đường và đã tìm hiểu về cách sơ cứu nên bài viết nêu ý kiến rất hay. Tôi đã chở nhiều người bị nạn nhưng tôi xử lý hơi khác : đầu tiên là xe tôi còn đủ chỗ cho người nằm và người ta không phải là say xỉn (gặp bọn say hoặc xe chật thì kệ mẹ chúng mày). Điều thứ 2 là yêu cầu có người đi cùng vì mình tao thì không bê nó vào viện được (người đi cùng là nhân chứng hay người nhà người bị nạn cũng được, họ sẽ tiếp tục giúp đỡ sau khi mình chở đến viện. Điều thứ 3 là đưa vào đến viện xong, có thể giúp đưa lên cáng rồi là té, không làm thủ tục, không cám ơn cám huệ đéo gì hết, tôi chỉ là người qua đường chở giúp, còn cứu chữa là việc của viện, chăm sóc là việc của người nhà, điều tra là việc của CA, tôi đang vội công việc. Thế là xong. Nói tóm lại, nguyên tắc là : Sẵn sàng giúp bất cứ ai theo cách không gây phiền phức cho mình. Không giúp là Bất nhân, nhưng giúp chu đáo quá là Ngu.

    ReplyDelete

-chèn hình:

[IMG] ..........URL.......... [/IMG]

-Chèn clip:

[youtube] link video cần chèn [/youtube]