Có nhiều đoàn khắp nơi trên xứ xở hình rươi về dự, tuy thi đấu cứ nhằm mõm nhau mà sút, nhưng oánh xong thì tình thương mến thương, có tiệc búp phê chia tay, đoàn nào thua trận về sớm thì tất nhiên nhịn.
Chúng tôi tất nhiên đá trận bia mới đến, hồi thi đấu thì trước khi oánh chúng tôi tất nhiên bia cũng hehe, tôi suýt bị đuổi mẹ ra do thàng đối thủ ngửi thấy mùi bia sì đểu, nhưng trọng tài lờ mẹ đi hehe, có thí bia vào mới bù lại đc chỗ mồ hôi đã mất, đéo ai uống nước nhạt mồm.

Tóm lại chúng tôi đá trận bia trước khi vào búp phê, đéo ăn gì vì để bụng còn đá búp phê kẻo phí hehe, an ủn nhau rằng thôi dcm huy chương đồng là tốt rồi dcm, có đoàn còn chả đc con cặc gì kia kìa hehe
Giải đó tôi oánh như 1 con mãnh thú cơ mà đéo ăn thua, địt mẹ mấy thằng đối thủ quá rắn mặt, tuy nhiên tôi có cú quai người 180 độ rồi chẻ dọc từ trên xuống, tuy đéo trúng mặt anh đối thủ nhưng đập trúng phần giáp ngực, phát ra tiếng động khá khủng dcm, khiến bà con đc mở rộng tầm mắt dcm.
Tóm lại đá trận bia rồi vào ăn búp phê, bọn tuyển Hà nội là chủ nhà, xếp hàng 1 dãy vỗ tay nghênh đón, tôi ở hanoi nhưng oánh thuê cho tỉnh Hà tây hehe, chúng tôi nhẵn mặt nhau rồi. Mỗi đoàn có chục anh hoặc hơn, ví như đoàn Sài gòn hay Quân khu 7 thì dcm dễ đến năm chục thằng, tôi cũng tăm tia mấy cô gái nói giọng miền nam dễ thương cơ mà chưa có cớ tán hehe.
Búp phê, nghĩa là có 1 cái đĩa, khách sẽ cầm cái đĩa, nhẹ nhàng đi quanh bàn tiệc, chọn món mình ưng, rồi cắn nhẹ nhàng, có thể tay kia cầm li vang, đi gặp các bạn bè đối thủ, trò chiện giao liu, nếu đánh rắm chỗ này thì lập tức chuồn mẹ đi chỗ khác trước khi mùi xú uế lan tỏa dcm. tôi tính sẽ cầm li sang đoàn Sài gòn tán vài câu hehe.
Tóm lại chúng tôi chọn 1 chỗ, tôi nhớ có 1 bàn tiệc rất to, có 1 cái tháp bánh rất to, hay là thịt thà hay cái đéo gì tôi đéo biết, trang trí hoa rất đẹp, có 1 quả dứa cắt tỉa khá đẹp trên đỉnh tháp, và vô số các đĩa đựng thịt, hay cá, hay cái đéo gì đó, công phu như vậy tôi rất trầm trồ.
Cơ mà chưa ăn ngay, có 1 loại mấy anh cẩu hói bụng hơi phệ và rất phệ chức danh gì tôi biết đéo đâu, nhưng chắc chắn là quan chức thể thao, địt mẹ các quan đọc diễn văn khai mạc, giới thiệu anh nọ anh kia, đánh giá cái nọ cái kia, lũ vận đông viên đông phết, chúng nó, cũng như tôi, liếc cái bàn tiệc. đông đầu người quá dcm tôi chỉ nhìn thấy quả dứa trên đỉnh tháp.
Thế rồi khá lâu, 1 anh quan hói trịnh trọng tuyên bố, tiệc búp phê bắt đầu, mời tất cả cứ tự nhiên...
Cứ tự nhiên hehe, tất nhiên là thế địt mẹ tôi thương mấy thằng quan hói quá đi.
Rào 1 phát, địt mẹ nhanh như điện, mà gì chứ Teawondo chân nhanh nhất mẹ trong tất cả các môn võ luôn, chúng nó, lũ vận động viên đẳng cấp, lập tức biến thành cướp, tất cả xông vào, đéo ai dùng đĩa hết, chúng khiêng mẹ cả mâm luôn. ko có thời gian để dùng cái gì gắp, chúng bốc bằng tay, hỗn loạn tiếng la hét cười nói, chúng đéo đánh nhau, nhưng tranh gành xô đẩy thì thôi rồi hehe, tình hình hoàn toàn mất kiểm soát.
Các anh quan hói com lê nhìn nhau ngơ ngác, hình như có 1 anh quan kêu gọi gì đó trên loa, cơ mà tiếng bị chìm mất trong la hét í ới, các anh đứng đó, thậm chí đéo kịp cầm đĩa cầm thìa, nhìn nhao, cười ngượng hehe.
Tôi phóng đôi mắt tuệ, nhận định tình hình rất nhanh, than thầm hỏng rồi, tôi ở quá xa dcm, nhưng, hòa với không khí vui chung, tôi hét: "anh em xông vào"
Chúng tôi cũng xông vào cướp, cơ mà, quá muộn, đéo còn 1 cái gì, sót mấy miếng dưa hấu tôi vồ nốt, mấy anh đệ kiếm đc mấy miếng bánh mì phết hình như bơ,
Thịt cá, hỡi ôi, sạch bách. mà tôi đéo chắc có thịt cá hay không, có kịp biết búp phê có món gì đâu?
Lũ vận động viên cũng không mất nhiều thời gian, 5 phút không hơn, cả bàn tiệc sạch nhẵn, chỉ còn hoa bị dẫm nát, thịt vụn rơi bị dẫm nát cũng. bọn nhanh chân múc đc nhiều thịt thì khiêng về đội của chúng, cười hô hố đánh chén với nhao. đéo có đĩa, chúng bê cả nồi sau đó mới lấy đĩa chia nhau địt mẹ dã man thật.
Tôi cầm đĩa sang tuyển hanoi anh em, chúng trút cho 1 ít cái đéo gì bê về đánh chén hehe.
Bàn tiệc la liệt tuyền thứ đéo ăn đc, lúc bê đĩa thậm cẩm xin đc về, tôi tia lại 1 vòng xem còn gì đá nốt, hỡi ôi, toàn lá, cánh hoa rụng, vụn vặt linh tinh tóm lại đéo còn gì..
Thì tôi nhận ra quả dứa, nó vẫn còn cắm nguyên trên đỉnh cái tháp giờ chỉ còn trơ cái khung gỗ tơi tả, tôi điểm chân xuống nền đá hoa nhầy nhụa đủ thứ, nhảy vọt lên, nhấc nốt.
Cuối cùng, tôi cũng có quả dứa từ tiệc búp phê mà đéo phải đi xin.