Hồi xưa hơn chục năm trước em đây làm nghề bẻ vành rế ( tức lái xe) em hay chở bọn Tai, nơi chúng hay đi là Mai châu, bản Lác.

Lác là 1 bản của người tông dật Thái, nghề họ là trồng núa dệt vải thả cá, bản nằm lọt giữa lúi non, khá là thuần tông dật. Họ dệt vải dưới sàn nhà, từ khi làm du lịc họ dệt nhúc nhắc làm trò, còn đâu mua đồ làm sẵn bên Tào, trộn lại bán nháo nhào, em lạ đéo gì.
Em đến là chả mất đồng nào, chi phí chủ nhà gõ vào sọ Tai lông, nái xe miễn phí ăn ngủ .
Những cuối tuần có đông Tai lông thì khá vui, em ngồi diệu với chủ nhà và con giai ông, em hay ở nhà số9, ông bố mấy năm trước em gặp lại không trôi đc diệu nữa, người yếu lắm rồi, giờ ko biết người đã tiên du giá hạc?
Thường em đi từ Hanoi khoảng 9h sáng, đến đó quá trưa, em hay đi lang thang chơi xem bản, nói chung hao hao quê em, chả có đéo gì, thì loanh quanh đều dcm núa nang nạc nợn.
Có lần em hết trò đi theo bọn trẻ con xem chúng hò hét rủ nhao bát bọ xít, chúng bắt tất cả bọ xít lớn bé, thả vào 1 chậu nước đùng-dục chúng bảo nước măng, em hỏi để làm gì, chúng bảo về ăn, ngon lắm, em chưa thử món đó, hồi bé em đi bắt bị chúng đái vào mắt, gớm cay cay là, từ đó em tởn rất giống này, thế mà chúng nó ăn đc, tài!!!
Em cũng đá bóng với bọn trẻ con, chúng xỏ lá dạy em câu: "khí khàn keo", thế là lúc sút bóng em hay hét " khí khàn keo" chúng nó thích lắm, cười he he, hóa ra dịc câu đó ra là thằng Kinh bựa buồi, 1 thằng nhỏ dịc em nghe và bảo hễ nghe nó nói thế thì bảo lại là "khí khàn Tày" tức thằng Thái bựa buồi, đéo hiểu sao tày mà lại dịc là thái, cái này em chiụ, nhưng đúng như thế dcmtmt.
Bọn Tai hay lọ mọ đi bộ chơi lang-thang, 1 lần em cũng học chúng trèo tít lên lúi, đi theo 1 bọn dân bản địa, họ đi khá xa, chặt mỗi người 1 ôm củi, gùi về, thế là hết mẹ nửa ngày. Dân đây lúc nông nhàn thì họ đi chặt củi, em đi theo đoàn họ, 1 cô rẽ vào nhà rồi bảo em vào đây chơi không? em hồi đó ngượng, đéo dám vào, nghĩ lại thấy ngu ngu là. Vào lúc đó có khi ăn đc 1 nháy he he là cứ lói thế.
Bữa tối thì rất vui, Tai đc xếp ăn riêng, em ăn cùng chủ nhà, lái xe khác, hoặc bọn tua gai, khề khà chén diệu thú thú là.

Đầu tiên là uống kiểu dân tộc với chủ nhà, họ có cái bàn kiểu Nhật, ngồi trên cái đệm, say quá thì ngã ngửa ra ngủ luôn, đệm đít thành gối đầu, tiện tiện là.
À diệu aha, đương nhiên diệu nấu bằng lúa ngô khoai sắn gì đó, nhưng không có pha trộn, men dân tộc ko phải men Tầu, là chủ nhà quảng cáo thế, bọn em uống chén hạt mít, nhỏ nhỏ, sau cái keng là hắt luôn vào họng, sau đó bắt tay, lúc bắt lúc không, say bỏ mẹ bắt bắt cái đeo.
Em cũng đá bóng với bọn trẻ con, chúng xỏ lá dạy em câu: "khí khàn keo", thế là lúc sút bóng em hay hét " khí khàn keo" chúng nó thích lắm, cười he he, hóa ra dịc câu đó ra là thằng Kinh bựa buồi, 1 thằng nhỏ dịc em nghe và bảo hễ nghe nó nói thế thì bảo lại là "khí khàn Tày" tức thằng Thái bựa buồi, đéo hiểu sao tày mà lại dịc là thái, cái này em chiụ, nhưng đúng như thế dcmtmt.
Bọn Tai hay lọ mọ đi bộ chơi lang-thang, 1 lần em cũng học chúng trèo tít lên lúi, đi theo 1 bọn dân bản địa, họ đi khá xa, chặt mỗi người 1 ôm củi, gùi về, thế là hết mẹ nửa ngày. Dân đây lúc nông nhàn thì họ đi chặt củi, em đi theo đoàn họ, 1 cô rẽ vào nhà rồi bảo em vào đây chơi không? em hồi đó ngượng, đéo dám vào, nghĩ lại thấy ngu ngu là. Vào lúc đó có khi ăn đc 1 nháy he he là cứ lói thế.
Bữa tối thì rất vui, Tai đc xếp ăn riêng, em ăn cùng chủ nhà, lái xe khác, hoặc bọn tua gai, khề khà chén diệu thú thú là.
Đầu tiên là uống kiểu dân tộc với chủ nhà, họ có cái bàn kiểu Nhật, ngồi trên cái đệm, say quá thì ngã ngửa ra ngủ luôn, đệm đít thành gối đầu, tiện tiện là.
À diệu aha, đương nhiên diệu nấu bằng lúa ngô khoai sắn gì đó, nhưng không có pha trộn, men dân tộc ko phải men Tầu, là chủ nhà quảng cáo thế, bọn em uống chén hạt mít, nhỏ nhỏ, sau cái keng là hắt luôn vào họng, sau đó bắt tay, lúc bắt lúc không, say bỏ mẹ bắt bắt cái đeo.
Xưa các bác dân tộc chơi loại chén to hơn, thậm chí đá bằng bát, nhưng gặp rắc rối là chén to quá cần nhiều hơn 1 hơi để hốc, cú ngắt giữa 2 hơi có thể làm nôn ngược hết đồ ăn trong dạ dày ra bàn tiệc, tai nạn kiểu này thường xuyên xảy ra với chén to,vậy lên chén nhỏ là giải pháp đột phá tối iu trong công nghệ ẩm thực đậm đà bản sắc dân tộc !!!
Rồi đến thức cắn, các món ăn ở Mai châu cũng đậm đà bản sắc dân tộc luôn , chủ nhà , thường chuyện duy nhất là nói về món ăn, Tiếng Kinh của họ chưa đủ để chém về những vấn đề vĩ mô, tỷ như kinh tế thị trường định hướng XHCN là họ cứng hàm luôn, ko o ẹ đc câu nào, lên chém về đồ ăn là lựa chọn số 1.
Nếu có món cá thì tất nhiên là cá nuôi ao nhà, bằng nguồn nước suối trong sạch nhất, cho ăn cỏ buổi sáng còn dính sương, và thi thoảng, phân tươi vẫn nóng, hồi em đến, cái cầu tõm vẫn còn ở vài nhà không làm du lịc.
Bọn cá trê ở ao đó thì đúng là rất gấu, thò cục thịt ra rửa cầu ao đéo cẩn thận chúng cướp mất luôn. Có 1 vòi nước luôn chảy vào ao qua cái máng dẫn nước từ núi cao ghép với nhao bằng vô số nửa cây vầu chẻ dọc.
Rau thì tất nhiên cũng nhà trồng đc, tưới bằng nước mưa pha nước tiểu đựng trong cóng sành Bát tràng, không hóa chất không thuốc sâu tất nhiên.
Gà lợn tất nhiên toàn loại cắp nách, khi ngủ toàn trên cây với trong hang chứ không ngủ trong chuồng như bình thường, tóm lại đồ ăn thì miễn chê, mà quả đúng thật, người bản Lác làm món ăn khá ngon, nào nem, nào cá, nào su hào xào thịt, cái này em công nhận khà khà !!!
À chuyện nhậu ở bản Lác, diệu rót lia lịa, bắt tay lia lịa, nói chung vui he he, em thường xuyên say khướt...
Khi càn cuộc diệu, các bác quá chén không biết lượng sức đã chui vào 1 góc nằm im, thì bắt đầu màn mới, biểu diễn ca nhạc dân tộc :
Lần đầu chưa biết em giật cả mình, màn biểu diễn khởi động bằng tiếng trống :
Thùng thùng các, thùng thùng các.

Hóa ra đội nhạc đã đến , Họ có khoảng gần chục nam thanh nữ tú, nữ nhiều hơn, những anh xấu tướng thì chơi nhạc, họ , ngạc nhiên thay, dùng 1 đàn ắc coóc đê ông , 1 ghi ta, hồi đó, dù là đại bần nông em cũng biết bọn Tây ko thích , cái chúng muốn xem là nhạc cụ dân tộc, ông đang bầu kêu tẻng tẻng, hay ông kèn lá kêu thòratýghe !!! hay ông đàn nhị kêu ừ nhỉ .
Đến tận giờ em vẫn ngạc nhiên tự hỏi sao họ chơi đc nhạc cụ, chắc họ oánh bố láo, chả làn-điệu cặc, mà cũng có thể họ thuê mấy anh bát âm sang, em thì nhạc nhẽo đéo ưng, chỉ diệu thịt gái là pha em sáng quắc!!!
Mở màn là 1 chàng trai hát vang cả mái ngói, địt mẹ anh anh đéo vào opera house mà hát hơi uổng, anh đéo cần mic luôn, anh trát phấn son khá dày, anh chạy từ đầu nhà tới cuối nhà, hát mấy câu, rồi chạy ngược lại, lại hát mấy câu nữa!!!
Em đoán là ca ngợi quê hương, vì thường bài hát của ta có 4 cái ca ngợi, ca ngợi đảng, ca ngợi cụ, ca ngợi quê hương, và ca ngợi tình yêu đôi lứa. Anh khó đang hát về tình yêu vì em suy luận xôi thịt của em, thì tình đôi lứa khi hát đít phải giật giật, tay vẽ đường cong hoặc bóp bóp, anh đứng oai nghiêm thì tất ko phải ca ngợi tình yêu !!!
Ca ngợi đảng bác chắc cũng không phải luôn, mấy trăm năm trước anh cầy bằng ông trâu, giờ anh cầy bằng trâu vưỡn, ơn huệ đéo gì?
Vậy chỉ có ca ngợi quê hương, em đoán thế, là vì anh hát bằng tiếng Thái hoặc Tày hoặc gì đó em chịu !!! bọn Tây lẫn ta há hốc mồm nghe.
Rồi đến các cô gái, em rất là thích gái, anh ca sĩ lui vào trong hắt thêm mấy chén cho thông giọng, các cô gái múa điệu gì đó em ko hiểu lắm, có thể cấy lúa, giã gạo hoặc trèo cây, ca nhạc dân tộc mà, thật muôn hình muôn vẻ, chỉ biết các cô xếp hàng dọc, ngồi xổm sàng sàng, rồi đứng lên, chạy 1 vòng, rồi lại ngồi xổm sàng sàng !!! váy các cô xòe rất đẹp, nhiều bạn Kinh buồi gì cũng nho-nhe thuê váy dân tộc mặc chụp ảnh, em xin chúc mừng, các chị đã nhiễm 1 loại rận, tục gọi là rận-mu-lồn!!!

Tiết mục múa khá tĩnh lặng, rồi đến phần song ca bắt đầu, lần này thì nhất điểm hát về tình yêu, cô gái chạy chạy, anh chàng đuổi đuổi, cô gái làm điệu bứt 1 cái lá cho vào mồm gặm gặm, chàng trai quay quanh như niềng niễng, anh oánh trống mắm môi thúc thùng các.

Tóm lại khá nhiều tiết mục vui nhộn em nhớ ko hết, cuối cùng hehe là bài như có cô cụ trong ngày vãi cứt, các diễn viên chạy ùa xuống nắm tay khán giả, bất biết Tây Ta, tất cả cùng chạy vòng tròn, mồm hát vang bài ca bất hủ, phì hơi diệu khắp nhà, họ chạy tròn quanh 1 vật he he em thích nhất, vò diệu cần.

Vò diệu cần đc bú khi tàn cuộc, tây bú lấy lệ nhưng em thì tóp má lại mà bú, có lần hút đc cả con ong vào mồm, hẳn con ong xấu số làm tổ trong vòi hút bằng tre, Tóm lại ta xúm vào, giao liu tăng cuối bằng diệu cần, xong, ai về nhà đó ngủ, các anh say đc yên giấc.
Rẽ sang kinh phí tý, Hồi đó 1 sô diễn là 250k kèm vò diệu cần, hồi đó có 4 đội , sau dễ kiếm lên hàng chục đội đc thành lập, họ tự tập với nhau lúc nông nhàn, ban nhạc hiếu thấy phát tài cũng lon ton tập thêm mấy bản nhị non-lâm-khốc.
Hội hướng dẫn thu của Tây 7$ hoặc 5$ 1 người tùy đông hay ít, 10 người là chúng làm 50$ đô , hồi đó 1$ ăn 16k thì phải, trả xong sô diễn chia nhau, hôm nào vớ đc 50 khách Tây coi như trúng mánh, thằng nào cũng ngoác mồm tận mang tai ra mà cười, em thi-thoảng cũng dc chia vì mấy khách em chở cũng xem, he he văn hóa dân tộc mà.
Thỉnh thoảng hồi đó chở Tây đi Mai châu, em lại gạ " này, bọn mài có xem ca nhạc dân tộc không he he he "
Rồi đến thức cắn, các món ăn ở Mai châu cũng đậm đà bản sắc dân tộc luôn , chủ nhà , thường chuyện duy nhất là nói về món ăn, Tiếng Kinh của họ chưa đủ để chém về những vấn đề vĩ mô, tỷ như kinh tế thị trường định hướng XHCN là họ cứng hàm luôn, ko o ẹ đc câu nào, lên chém về đồ ăn là lựa chọn số 1.
Nếu có món cá thì tất nhiên là cá nuôi ao nhà, bằng nguồn nước suối trong sạch nhất, cho ăn cỏ buổi sáng còn dính sương, và thi thoảng, phân tươi vẫn nóng, hồi em đến, cái cầu tõm vẫn còn ở vài nhà không làm du lịc.
Bọn cá trê ở ao đó thì đúng là rất gấu, thò cục thịt ra rửa cầu ao đéo cẩn thận chúng cướp mất luôn. Có 1 vòi nước luôn chảy vào ao qua cái máng dẫn nước từ núi cao ghép với nhao bằng vô số nửa cây vầu chẻ dọc.
Rau thì tất nhiên cũng nhà trồng đc, tưới bằng nước mưa pha nước tiểu đựng trong cóng sành Bát tràng, không hóa chất không thuốc sâu tất nhiên.
Gà lợn tất nhiên toàn loại cắp nách, khi ngủ toàn trên cây với trong hang chứ không ngủ trong chuồng như bình thường, tóm lại đồ ăn thì miễn chê, mà quả đúng thật, người bản Lác làm món ăn khá ngon, nào nem, nào cá, nào su hào xào thịt, cái này em công nhận khà khà !!!
À chuyện nhậu ở bản Lác, diệu rót lia lịa, bắt tay lia lịa, nói chung vui he he, em thường xuyên say khướt...
Khi càn cuộc diệu, các bác quá chén không biết lượng sức đã chui vào 1 góc nằm im, thì bắt đầu màn mới, biểu diễn ca nhạc dân tộc :
Lần đầu chưa biết em giật cả mình, màn biểu diễn khởi động bằng tiếng trống :
Thùng thùng các, thùng thùng các.

Hóa ra đội nhạc đã đến , Họ có khoảng gần chục nam thanh nữ tú, nữ nhiều hơn, những anh xấu tướng thì chơi nhạc, họ , ngạc nhiên thay, dùng 1 đàn ắc coóc đê ông , 1 ghi ta, hồi đó, dù là đại bần nông em cũng biết bọn Tây ko thích , cái chúng muốn xem là nhạc cụ dân tộc, ông đang bầu kêu tẻng tẻng, hay ông kèn lá kêu thòratýghe !!! hay ông đàn nhị kêu ừ nhỉ .
Đến tận giờ em vẫn ngạc nhiên tự hỏi sao họ chơi đc nhạc cụ, chắc họ oánh bố láo, chả làn-điệu cặc, mà cũng có thể họ thuê mấy anh bát âm sang, em thì nhạc nhẽo đéo ưng, chỉ diệu thịt gái là pha em sáng quắc!!!
Mở màn là 1 chàng trai hát vang cả mái ngói, địt mẹ anh anh đéo vào opera house mà hát hơi uổng, anh đéo cần mic luôn, anh trát phấn son khá dày, anh chạy từ đầu nhà tới cuối nhà, hát mấy câu, rồi chạy ngược lại, lại hát mấy câu nữa!!!
Em đoán là ca ngợi quê hương, vì thường bài hát của ta có 4 cái ca ngợi, ca ngợi đảng, ca ngợi cụ, ca ngợi quê hương, và ca ngợi tình yêu đôi lứa. Anh khó đang hát về tình yêu vì em suy luận xôi thịt của em, thì tình đôi lứa khi hát đít phải giật giật, tay vẽ đường cong hoặc bóp bóp, anh đứng oai nghiêm thì tất ko phải ca ngợi tình yêu !!!
Ca ngợi đảng bác chắc cũng không phải luôn, mấy trăm năm trước anh cầy bằng ông trâu, giờ anh cầy bằng trâu vưỡn, ơn huệ đéo gì?
Vậy chỉ có ca ngợi quê hương, em đoán thế, là vì anh hát bằng tiếng Thái hoặc Tày hoặc gì đó em chịu !!! bọn Tây lẫn ta há hốc mồm nghe.
Rồi đến các cô gái, em rất là thích gái, anh ca sĩ lui vào trong hắt thêm mấy chén cho thông giọng, các cô gái múa điệu gì đó em ko hiểu lắm, có thể cấy lúa, giã gạo hoặc trèo cây, ca nhạc dân tộc mà, thật muôn hình muôn vẻ, chỉ biết các cô xếp hàng dọc, ngồi xổm sàng sàng, rồi đứng lên, chạy 1 vòng, rồi lại ngồi xổm sàng sàng !!! váy các cô xòe rất đẹp, nhiều bạn Kinh buồi gì cũng nho-nhe thuê váy dân tộc mặc chụp ảnh, em xin chúc mừng, các chị đã nhiễm 1 loại rận, tục gọi là rận-mu-lồn!!!

Tiết mục múa khá tĩnh lặng, rồi đến phần song ca bắt đầu, lần này thì nhất điểm hát về tình yêu, cô gái chạy chạy, anh chàng đuổi đuổi, cô gái làm điệu bứt 1 cái lá cho vào mồm gặm gặm, chàng trai quay quanh như niềng niễng, anh oánh trống mắm môi thúc thùng các.

Tóm lại khá nhiều tiết mục vui nhộn em nhớ ko hết, cuối cùng hehe là bài như có cô cụ trong ngày vãi cứt, các diễn viên chạy ùa xuống nắm tay khán giả, bất biết Tây Ta, tất cả cùng chạy vòng tròn, mồm hát vang bài ca bất hủ, phì hơi diệu khắp nhà, họ chạy tròn quanh 1 vật he he em thích nhất, vò diệu cần.

Vò diệu cần đc bú khi tàn cuộc, tây bú lấy lệ nhưng em thì tóp má lại mà bú, có lần hút đc cả con ong vào mồm, hẳn con ong xấu số làm tổ trong vòi hút bằng tre, Tóm lại ta xúm vào, giao liu tăng cuối bằng diệu cần, xong, ai về nhà đó ngủ, các anh say đc yên giấc.
Rẽ sang kinh phí tý, Hồi đó 1 sô diễn là 250k kèm vò diệu cần, hồi đó có 4 đội , sau dễ kiếm lên hàng chục đội đc thành lập, họ tự tập với nhau lúc nông nhàn, ban nhạc hiếu thấy phát tài cũng lon ton tập thêm mấy bản nhị non-lâm-khốc.
Hội hướng dẫn thu của Tây 7$ hoặc 5$ 1 người tùy đông hay ít, 10 người là chúng làm 50$ đô , hồi đó 1$ ăn 16k thì phải, trả xong sô diễn chia nhau, hôm nào vớ đc 50 khách Tây coi như trúng mánh, thằng nào cũng ngoác mồm tận mang tai ra mà cười, em thi-thoảng cũng dc chia vì mấy khách em chở cũng xem, he he văn hóa dân tộc mà.
Thỉnh thoảng hồi đó chở Tây đi Mai châu, em lại gạ " này, bọn mài có xem ca nhạc dân tộc không he he he "