Anh chị đọc bài của anh Thế Anh chưa ? nó đây :
Tôi đã đọc
phần phản biện của anh, và xin có mấy lời chia sẻ.
Mong anh lưu
ý đây chỉ là 1 góc nhìn khác, nó không giống với nhiều người nhưng có vẻ như rất
nhiều anh chị chưa quen với phản biện, anh đã dung những từ mang tính chất đả
phá cá nhân như “ Mù màu” “ Phát xít” “ nhẫn tâm” “ Trẻ con”...
Nếu tôi là anh,
tôi sẽ chọn từ hợp lí hơn, vì dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng góp 1 tiếng nói
giúp quán của anh tốt hơn, phải vậy không? Nếu trước đây không nhìn ra cái chưa
tốt?
Anh nói quán
của anh là từ thiện, không kinh doanh, nhưng tại sao anh thu của họ 2 nghìn?
Làm gì có loại từ thiện nào nửa đời nửa đoạn như vậy? anh thử đi khắp thế giới
này xem có loại từ thiện nào lạ như vậy không?
Từ thiện, nghĩa là mặc dù không
có cắc nào, họ vẫn được ăn anh ạ.
Tôi ví dụ
nhé: Quán anh bán cho 100 khách, nhẽ ra 20 nghìn/suất thì anh thu được 2 triệu,
nhưng anh thu có 2 nghìn, thành ra anh thu được có 200 nghìn, lỗ 1 triệu 800
nghìn.
Nhưng anh
nói: “Đã có vài câu hỏi là liệu có những người khá giả đến quán ăn không? Xin
thưa rằng có. Nhưng con số đó theo chúng tôi thống kê là không quá 5%. Họ là
ai? Trong số đó có không ít là mạnh thường quân, họ đến ăn thử để xem quán phục
vụ như thế nào rồi sau đó âm thầm hỗ trợ cho quán.”
Vậy là trong
100 khách nghèo, anh có 5 khách sộp có thể ngồi ăn có thể không, họ trả 100
nghìn hay 500 nghìn hay 1 triệu, vì là mạnh thường quân như anh nói, hóa ra anh
vẫn thu đủ 2 triệu, chả mất đi đâu đồng nào?
Vậy anh đây có kém các hàng khác?
Và anh lại được miễn thuế nữa?
Chả phải anh
sắp mở vài quán khác nữa đó sao? Nếu không lãi, sao anh mở nhiều quán thế?
Anh đã có
quán mở thứ hai, thứ tư và thứ sáu, vậy tại sao anh lại mở quán khác ở nơi khác
thứ ba thứ năm thứ bẩy? tại sao không là 1 quán bán cả tuần? Tôi thì không tin
anh lo người nghèo phải đi bộ xa, và nếu họ lười đi bộ xa, thì tại sao anh phải
bưng quán đến tận nơi cho những người lười đến thế?
Anh ươm mầm thiện kiểu này
thú thật tôi không hiểu lắm?
Anh kể thành
phần khác của anh là anh xe ôm, chị vé số, em sinh viên nghèo, chị ve chai,
nhưng vấn đề của tôi, rất đáng tiếc, không hề quan tâm ai đến ăn. nhiều người
anh nói do tích kiệm tiền ăn trưa, họ có tiền thuốc men, nộp tiền học cho con,
mua tấm áo mới.
Nhưng tôi cũng
có thể nói họ thả con đề kết, oánh cặp lô xiên, uống dăm cốc bia hơi, hay khề
khà với chai rượu thuốc từ khoản dôi ra của bữa trưa gần như miễn phí.
Họ làm gì có
giời biết, nhưng đâu khác gì nhau, vấn đề họ để đc ra 1 khoản từ bữa trưa 2
nghìn.
Anh viết: “Ý
nghĩa của 2.000 đồng là để người nghèo đến ăn không có cảm giác bị bố thí, bởi
hơn ai hết chúng tôi hiểu người nghèo cũng có lòng tự trọng của họ”….
Tại sao anh
phải thu 2 nghìn cho họ đỡ ngượng? anh đã thử trưng biển miễn phí hoàn toàn
chưa mà biết họ ngượng?
Và nếu miễn
phí hoàn toàn khiến họ ngượng không vào ăn, thì có nghĩa họ chưa đói lắm đâu,
còn người đói, họ có thể nghe tiếng kẻng cơm của quán nhà anh cách đó 10 ki lô
mét quý anh ạ.
Đói mà vẫn
cương cường không chịu vào ăn miễn phí, thì anh có dám chắc chắn họ đang đói
không?
Nếu không muốn
mang tiếng miễn phí vì lo họ ngại, sao anh không bắt họ nộp 1 cái đuôi chuột cống
cho 1 bữa? hay yêu cầu họ nhặt hết rác trong 10m đường? Nếu họ cũng không làm,
thì nghĩa là họ chưa đói đâu, quí anh ạ.
Nói thế để
quý anh biết, họ không đói, và việc thu 2000 đồng là hành vi bán phá giá, dù
anh có lôi đạo đức tình thương lá lành đùm lá rách.
Anh nói :
“Hành trang trên con tàu tìm đến hạnh phúc của loài người không thể thiếu sự
nhân văn, tình người”.
Nhưng tình người
ở đâu, khi quán của anh bóp chết những quán lương thiện khác? Đó là lí do tôi bảo
anh lên Mù căng Chải, mũi Cà Mau mà làm từ thiện, nhưng phải chắc quanh đó
không có quán cơm bình dân nào đó nhé?
Việt Nam có
câu: “ăn trông nồi, ngồi trông hướng” ra ý khi anh làm 1 việc gì đó, anh phải
trông trước trông sau để hành vi của anh không ảnh hưởng tới người xung quanh.
Đất nước này
sẽ phát triển thế nào, nếu 1 nhà hàng nộp đủ các loại thuế cho nhà nước, rồi
thuê nhân công, rồi thuê mặt bằng, rồi đối phó với vệ sinh thực phẩm, an toàn
cháy nổ, an toàn lao động, trăm thứ bà-rằng mới bán ra được 1 xuất cơm giá 20
nghìn, và gần đó xuất hiện hàng cơm ngon hơn với giá có 2 nghìn? Và họ ngậm
ngùi phá sản, cay nhất là bao nhiêu vốn liếng cả đời ki-cóp đã đầu tư cả vào
quán đó? Anh muốn có họ thành khách hàng 2 nghìn của anh hả?
1 vấn đề
không thể chối cãi là khi anh bán ra 1 nghìn xuất cơm, đâu đó sẽ ế 1 nghìn xuất.
Ai sẽ dám mở
hàng cơm nữa, nếu bị cạnh tranh bằng hình thức bất-bình-đẳng như vậy? Nhà nước
thu thuế của họ nhưng sẽ làm gì để bảo vệ họ trước quán cơm không-thể-đánh-bại
của anh? ai dám đầu tư mở quán cơm kiếm lời nếu họ luôn bị ám ảnh có ai đó sẽ mở
quán 2k ngay bên cạnh !!!.
Và trật tự
xã hội sẽ bị phá vỡ, nguyên tắc cạnh tranh lành mạnh bị cười ngạo, quí anh ạ,
cái này nguy hiểm nhất cho 1 xã hội bền-vững như tôi đã nói.
Anh cho họ
ăn gần như ko mất tiền có làm cho họ giàu hơn không?
Câu trả lời
là không, đúng không, họ vẫn nghèo.
Vấn đề là, 1
ngày nào đó, người nghèo đều lười đi, thay vì dậy sớm cày tiền để mua cơm 20k,
họ trùm chăn ngủ nướng và bảo nhau :
"Lo
gì......Hôm nay ăn cơm 2k".
Anh chắc biết
chuyện Đức Phật, khi cứu 1 bồ câu khỏi móng vuốt chim ưng, liền bị chim ưng chất-vấn:
Ông cứu nó, nhưng tôi chết đói thì sao? Phật phải cắt thịt chính mình để nuôi
chim ưng đó?
Từ thiện, đầu
tiên là không hại người khác, quí anh ạ.