Kỷ niệm ngày xưa trong tim nghe quá chua cay..
lặng buồn tôi quay gót bỗng thoáng nghe lệ ướt mi.
Thủa còn
tin tin, 10 năm trước, khi tôi 18, tôi thầm yêu 1 cô gái cùng làng.
Cô dáng
cao, chân dài, mông cong, mắt đen, da hơi ngăm ngăm, đẹp như hoa hậu Ấn,
buổi tối, cô hay đóng bộ rất đẹp, đi học nhảy hay đi cà fe, tôi yêu
rất.
Mỗi lần
nhìn cô, con tim tôi lại xao suyến, nếu bốp 1 cái chạm mặt cô, tôi
chết đứng luôn.
Làng Vĩnh
tuy thần thánh nhà tôi, là 1 trong những làng mất dậy nhất Bắc kì,
làng Mai động tuy nổi tiếng mất dạy, nhưng vẫn thua làng tôi, người
Hanoi đã đúc kết hết sức nhân văn : Nhất Vĩnh tuy - nhì mai Động, để
nói về độ mất dạy.
Làng tôi
nổi tiếng nhờ bạc bịp, ăn cắp, nghiện, chém người và đôi khi đốt
nhà. người làng tôi giúp cho công ty sản xuất chỉ khâu ý tế phát tài
rất, vì lần nào chém thì anh bị chém cũng phải khâu-hết-chỉ, đó
là tôi nghe các anh chém gió ở quán.
Tôi thầm
yêu cô 1 thời gian, cô và mẹ cô bán thịt lợn ở chợ.
Thế rồi,
tôi rở rói đua đòi với anh Móm lừng danh, là tập thể dục buổi sáng,
tức dậy sớm và chạy, trước đó tôi ngủ đến thanh thiên mới dậy.
Thế là tôi
gặp cô ở chợ, hỡi ôi, cao xanh cũng phải lu mờ.
Cô đang
chửi nhau với mẹ cô, cô ngồi trên xe đạp gỉ chống chân xuống đất, mặc
bộ quần áo vương tiết lợn, ghi đông cô treo tòn ten 1 con lợn bao tử
nhỏ xíu mắt ngắm nghiền, yên xe là nửa con lợn vắt ngang, họ xô xát
gì đó, nhẽ cô không biết tôi đang đi qua vì mải chửi nhau.
Mẹ cô chửi
: Tao đẻ được đứa con như mài, tao đau hết cả lồn !!!.
Cô nói lại
với mẹ cô : Tôi có bà mẹ như bà, tôi cũng đau hết cả lồn.....
Cả chợ rú
lên cười, làng tôi coi chửi nhau là văn nghệ. đéo ai phiền gì hết.
Tôi tăng
tốc chạy qua, từ đó tôi không tương tư cô nữa.
ảnh vu vơ : kẻ hèn này và tiến sĩ lừng danh US giô la than